Tuy cô lúc này mặc đồ ngủ, nhưng vẫn không che đậy được dáng người tuyệt đẹp của cô.
Có một loại dụ dỗ khiến người ta không nhịn được mà muốn phạm tội.
Không, phạm tội gì chứ?
Cô là người phụ nữ của anh ta, anh ta hoàn toàn có thể quang minh chính đại ôm ấp, tuyệt đối không phải phạm tội.
Lúc này, mắt của Đường Lăng rõ ràng trở nên u tối, khóe môi của anh ta cũng hơi nhếch lên, anh ta đột nhiên cảm thấy cổ họng có hơi khô, khô đến mức anh ta cảm thấy khó chịu, khiến anh muốn thưởng thức sự ngọt ngào của ai đó.
“Hai…” Đường Lăng lần nữa nhả ra một con số, lúc này trong giọng nói của anh ta rõ ràng nhiều thêm vài phần trầm khàn, sự trầm khàn khiến người ta thấp thỏm trong lòng.
Lâm Bối nhìn anh ta, cắn chặt răng, ánh mắt mang theo tia lửa, cô không có nhúc nhích, nhưng thần sắc đó lại có vài phần giãy giụa.
“Ba…” Đường Lăng là người giao xảo đến cỡ nào, tự nhiên nhìn ra sự giãy giụa của cô lúc này, khóe môi của anh ta không nhịn được mà cong lên.
Lâm Bối nghe thấy anh ta đếm đến ba, cơ thể rõ ràng cứng nhắc, nhìn thấy tư thái không có thương lượng đó của anh ta, Lâm Bối biết anh ta không phải đang nói đùa, cô cũng biết Đường Lăng chuyện gì cũng làm ra được.
Cho nên, cô văn bản không có sự lựa chọn nào khác.
Lẽ nào thật sự muốn cô đi hôn anh ta? Khoảnh khắc tiếp theo, mắt của Lâm Bối đột nhiên lóe lên, khi chữ ba được Đường Lăng nói ra, cô đột nhiên hướng về phía trước, khiễng chân, mau chóng tiến sát nhắm chuẩn vào môi của Đường Lăng.
Khoảnh khắc môi của cô gần kề môi của Đường Lăng, cô đột nhiên há miệng, hung hăng dùng sức cắn môi của Đường Lăng.
Cô lúc này rõ ràng rất khẩn trương rồi, cho nên cắn cũng không có chút lưu tình, căn rất dùng sức.
Đương nhiên, cô tuyệt đối cũng là cố ý, hôn anh ta? Có chuyện tốt đẹp như thế nào?
Cô không cắn chết anh ta thì thôi, đúng, cô lúc này thật sự muốn cắn chết anh ta.
Cho nên, lúc này cô thật sự dùng sức, cắn rất ác, cô muốn phát tiết lửa giận trong lòng trong khoảng thời gian này ra, lửa giận bị Đường Lăng đè xuống.
Đường Lăng hô khẽ một tiếng, thật sự rất đau, nhưng chính vì cô cắn như thế, cơ thể của anh ta rõ ràng càng thêm sôi sục, ánh mắt của anh ta cũng càng tối đi vài phần.
Anh ta biết cô gái này căn bản không phải cô gái dịu dàng nhu thuận, đương nhiên, ‘trừng phạt’ này của cô, anh ta không để ý, hơn nữa còn khá thích.
Lâm Bối sau khi cắn anh ta một cái, mau chóng muốn lùi lại, nhưng Đường Lăng lại đột nhiên đưa tay, kéo cô lại, khiến cô không thể lùi về sau.
Cắn anh ta mà định trốn như vậy sao? Đó chắc chắn là điều không thể.
Sau đó, Đường Lăng nhanh chóng cúi đầu, hung hăng hôn cô, nhân lúc cô sững sờ, mau chóng tiến công vào trong.
Lâm Bối bị anh ta hôn như thế, ngay cả lời kháng nghị cũng không nói ra được, cơ thể của cô càng bị anh ta ôm chặt, không giãy ra được.
Nụ hôn của Đường Lăng không ngừng tiến sâu, điên cuồng mà kịch liệt, nhất thời khiến Lâm Bối không thở được, cơ thể của cô cũng có hơi mềm nhũn, dường như bị anh ta hút cạn không khí.
Sau đó cô cảm thấy cũng bị anh ta hút cạn tất cả sức lực, nhất thời hai chân mềm nhũn, cả người đều mềm ra.
Đường Lăng dường như cảm thấy cơ thể của cô hơi mềm nhũn, sau đó, Đường Lăng đột nhiên ôm cô lên, không đợi cô phản ứng lại, Đường Lăng trực tiếp đè cô lên trên giường.
“A…” Lâm Bối hoàn hồn lại, không nhịn được mà kêu lên, anh ta? Anh ta muốn làm gì?
Nhưng, không đợi Lâm Bối có phản ứng, tiếp theo, Đường Lăng lần nữa cúi đầu hôn cô, nụ hôn cũng che mọi sự kháng nghị của cô.
Lúc này cứ đè cô lên giường như thế, đối với Đường Lăng mà nói càng thuận tiện.
Lúc này vì ở trong phòng của mình, Lâm Bối không có ngụy trang quá nhiều, có vài thứ con gái dùng, chỗ cô nghiêm ngặt không tồn tại…
Bởi vì thứ đó rất có khả năng sẽ bại lộ thân phận của cô.
Cho nên, lúc này dưới bộ đồ ngủ của cô…
Trong lòng Lâm Bối rất hoảng, không biết là vì sợ, hay vì cái gì khác…
“Đường Lăng, anh dừng tay, anh muốn làm gì?” Lâm Bối bàng hoàng, hoàn toàn bị sốc, cô phát hiện chuyện bây giờ đã hoàn toàn mất khống chế, cô lúc này rất căng thẳng, thậm chí có hơi sợ.
Cô sợ Đường Lăng thật sự lần nữa đối với cô…
Lần đó Đường Lăng là bị người ta bỏ thuốc, lúc đó Đường Lăng không tỉnh táo, nhưng lần này Đường Lăng rất tỉnh táo.
“Em nói tôi đang làm gì? Đây không phải rất rõ ràng sao?” Khóe môi của Đường Lăng hơi nhếch lên, môi của anh ta dừng trên cổ của cô, hơi dùng sức cắn một cái, nhưng, anh ta cắn không có đau mà khiến Lâm Bối cảm thấy ngứa ngứa, rất khó chịu.
Lúc này, giọng nói của Đường Lăng càng khàn, độ khàn đã không phân ra được thanh âm vốn có.
Động tác của Đường Lăng không có dừng lại, thậm chí không thèm dừng lại một chút nào, anh ta tiếp tục, tiếp tục hôn cô.
“Đường Lăng, đừng mà.” Cơ thể của Lâm Bối run rẩy, không biết là vì căng thẳng, sợ hãi, hay vì điều gì khác, tóm lại cơ thể của cô lúc này thật sự không theo khống chế mà run rẩy.
Nhưng, trong tình cảnh này, Đường Lăng rõ ràng không thể để ý đến sự kháng nghị này của cô.
Lâm Bối đưa tay ra, nắm chặt tay của Đường Lăng, ngăn cản động tác tiếp theo của anh ta.
Nhưng Đường Lăng lại trực tiếp nắm chặt tay của cô, kéo lên đỉnh đầu.
Khoảnh khắc đó, làn da trắng như tuyết của cô chiếu sáng vào hai mắt anh ta.
Mắt của anh ta tối lại, hô hấp hơi rối loạn, sau đó, anh ta mau chóng cúi đầu, hôn xuống…
Cơ thể của Lâm Bối càng run, trong ánh mắt của cô ẩn hiện vài phần hoảng hốt.
Cô biết, không thể, tuyệt đối không thể như thế.
Lâm Bối biết, cô không giãy ra được, cũng không đẩy anh ta được, cô thầm hít một hơi, đột nhiên mở miệng nói: “Đường Lăng, anh nói muốn lấy tôi, muốn chịu trách nhiệm với tôi, anh chịu trách nhiệm như vậy sao?”
Khi nói lời này, trong giọng nói của Lâm Bối rõ ràng mang theo vài phần ý lạnh.
Đường Lăng nghe thấy lời của cô, động tác dừng lại, mau chóng ngẩng đầu nhìn cô…
Khi Đường Lăng nhìn thấy sự trầm lạnh trên mặt cô, mắt của anh ta lóe lên.
Vừa rồi, anh ta là không tự chủ, không khống chế được…
Cách nghĩ của anh ta là, nếu anh ta muốn lấy cô, cô chính là người phụ nữ của anh ta, cho nên anh ta mới mất khống chế.
Đường Lăng lặng lẽ hít một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy, nhìn cô như thế, anh ta căn bản không bình tĩnh được.
Đường Lăng hơi nghiêng người, nằm ở một bên, nhắm mắt lại, anh ta rõ ràng nghĩ mắt không thấy thì tâm sẽ tịnh, nhưng hô hấp của anh ta vẫn dồn dập.
Sau khi Đường Lăng tránh ra, Lâm Bối vội vàng ngồi dậy, chỉnh quần áo của mình, cô lập tức tránh sang một bên, duy trì khoảng cách với Đường Lăng.
Đường Lăng không dễ gì đè nén sự xúc động trong lòng mình xuống, anh ta mở mắt, nhìn thấy Lâm Bối cố tình kéo giãn khoảng cách với anh ta, mắt của anh ta hơi nheo lại.
Cô tưởng anh ta thật sự sẽ cưỡng ép cô sao? Đường Lăng anh ta là người như thế sao?!