CHƯƠNG 44: QUÁ HÀI LÒNG VỀ ANH
Dương Tầm Chiêu đương nhiên hiểu rõ dụng ý của cô. Chỉ cần ông cụ Hàn có chút không hài lòng đối với Dương thị, đối với anh thì cô không cần lo lắng chuyện nhà họ Dương đến cầu hôn nữa.
Cô gái này đúng là…
Anh nghĩ, nếu như ông cụ Hàn đánh giá anh không tệ lắm, tiếp đó cô tất nhiên sẽ tìm ra các loại “chứng cứ” để “nói xấu” anh.
“Dương Tầm Chiêu? Chủ tịch hiện tại của Dương thị sao? Thực ra ông đã gặp qua cậu ta hai lần, xét tướng mạo, tài hoa đều là hạng nhất, có thể nói là nhân trung long phượng. Điều quan trọng nhất là cậu ta luôn giữ mình trong sach, chưa từng có tin đồn xấu nào về cậu ta.” Khi nhắc đến Dương Tầm Chiêu , trên mặt Ông cụ Hàn không hề che giấu sự tán thưởng.
“Nghe nói hình như cậu ta không có hứng thú với phụ nữ, hình như cậu ta thích đàn ông.” Hàn Nhã Thanh không ngờ ông cụ Hàn lại đánh giá Dương Tầm Chiêu cao như thế. Trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh báo thật lớn. Đây không phải là một hiện tượng tốt, việc này rất bất lợi đối với cô.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu rõ ràng lạnh đi. Người phụ nữ này, thực sự rất đáng chết, y như anh đoán. Chỉ là cô cũng quá độc, ngay cả những lời nói dối như anh thích đàn ông cũng bịa ra được.
Cô đúng là đã hao công tốn sức rồi!
“Anh ba, thì ra anh thích đàn ông.” Cậu năm Tào lập tức vui vẻ, tuy giọng nói đã cố gắng hạ thấp, nhưng nụ cười trên mặt không hề che giấu.
Bởi vì bên cạnh anh ba đúng là không có phụ nữ, lời đồn này quả thực cũng có, chỉ là cậu năm Tào không ngờ Hàn Nhã Thanh lại coi nó như chuyện nghiêm túc mà nói vào lúc này.
“Nói bậy, đúng là nói linh tinh. Điều này là vu khống, thế nào? Còn không cho phép những người trẻ tuổi giữ mình trong sạch sao? Mấy người này là loại thấy người khác tốt thì ghen tỵ, cho nên mới cố ý tung ra lời đồn như thế để bôi nhọ Dương Tầm Chiêu .” Chỉ là, không ngờ, ông cụ Hàn sau khi nghe Hàn Nhã Thanh nói, tâm trạng đột nhiên thay đổi, trở nên kích động, vẻ mặt phẫn nộ, cứ như là có người mắng chửi ông vậy.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, ông có cần phải kích động như thế không?
Ông bảo vệ Dương Tầm Chiêu như thế là có ý gì?
Đây là tình huống gì? Sao cô lại cảm thấy tình hình ngày càng bất lợi với mình thế này?
Dương Tầm Chiêu hiển nhiên cũng không ngờ ông cụ Hàn lại bảo vệ anh như vậy. Anh có hơi bất ngờ, ánh mắt thoáng qua một nét cười khẽ. Lúc này tuy rằng không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ buồn bực rầu rĩ của cô.
Đoán chừng cô cũng không thể ngờ được thái độ của ông cụ Hàn sẽ là như vậy.
“Nhưng mà, nghe nói anh ta và Cậu năm Tào thường xuyên ra vào có nhau.” Hàn Nhã Thanh vẫn chưa hết hy vọng. Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, cho nên, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc.
Chỉ cần có thể thuyết phục được ông, cô cũng không cần lo lắng việc nhà họ Dương đến cầu hôn nữa. Ngày mai cô sẽ không nghe lời Dương Tầm Chiêu đến Ủy ban nữa.
Mặt cậu năm Tào nhất thời đen sì, mẹ kiếp, liên quan gì đến mình chứ?
Cái gì gọi là ra vào có nhau? Người phụ nữ này có biết dùng từ không vậy?
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu nheo lại, người phụ nữ này thật đúng là toàn năng, tốt, rất tốt.
“Không thể nào. Ông biết thằng nhóc nhà họ Tào kia. Cậu ta thích phụ nữ, cho nên chắc chắn Dương Tầm Chiêu cũng thích phụ nữ.” Có điều, Ông cụ Hàn vẻ mặt kiên định lần thứ hai nhanh chóng bác bỏ lời nói của Hàn Nhã Thanh.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh co rút. Cái gì mà Cậu năm Tào thích phụ nữ thì Dương Tầm Chiêu cũng thích phụ nữ? Ông đúng là thánh suy luận. Chỉ là, cô cũng không có lời nào nói lại được.
“Được rồi, cháu vừa nói thế, ông lại nhớ ra, tên nhóc nhà họ Tào kia cũng không tệ lắm, tuổi tác và mọi thứ cũng vừa hay phù hợp với cháu.” Có điều, không ai ngờ Ông cụ Hàn đột nhiên lại nói ra một câu như thế.