Chương 1607
Liễu Ảnh bắt xe tới trung tâm thương mại, Lưu Trung Nam cũng bám sát phía sau. Anh ta thấy Liễu Ảnh đi vào trong trung tâm thì dừng lại một lát, rồi cũng vào theo. Vào tới bên trong, đúng lúc anh ta nhìn thấy Liễu Ảnh đang đứng trên thang máy.
Lưu Trung Nam cũng theo lên thang máy, đi theo Liễu Ảnh tới tầng ba, nhưng khi nhìn thấy Liễu Ảnh đi vào một cửa hàng bán nội y nữ, vẻ mặt Lưu Trung Nam chợt trở nên bối rối. Anh ta không thể nào đi theo vào tận cửa hàng bán nội y nữ được.
Dạng cửa hàng như thế này không có lối ra nào khác. Anh ta đứng đợi ở đây là được. Do là cửa hàng bán nội y nên Lưu Trung Nam không tiện đứng quá gần, đương nhiên cũng không thể lén lút quan sát tình hình bên trong, nên anh ta chỉ đứng ở đằng xa nhìn sang phía bên này.
Sau khi đi vào cửa hàng bán nội y, Liễu Ảnh chỉ gặp hai nhân viên bán hàng, không thấy bóng dáng bà Tư Đồ đâu cả.
Tuy Liễu Ảnh chưa bao giờ gặp bà Tư Đồ, nhưng cô từng xem những cuộc phỏng vấn liên quan tới bà ta, dĩ nhiên cô có thể nhận ra được bà Tư Đồ.
“Cô là cô Liễu phải không ạ?” Ngay lúc Liễu Ảnh đang nghi hoặc thì có một nhân viên bán hàng đi tới trước mặt cô.
“Đúng vậy, chính là tôi.” Liễu Ảnh gật đầu cất tiếng đáp lại, cũng đoán được rằng, nhân viên bán hàng biết cô chắc chắn là do có liên quan tới bà Tư Đồ.
“Mời cô Liễu đi bên này, bà Tư Đồ đang đợi cô đấy ạ.” Nhân viên bán hàng dẫn Liễu Ảnh đi vào một căn phòng ở phía sau.
Trước đây, Liễu Ảnh chưa bao giờ đi dạo trong những cửa hàng sang chảnh như thế này, nên không hề biết, căn phòng mà cô vốn tưởng là phòng thay đồ, lại là một phòng tiếp khách cỡ nhỏ.
Nhân viên bán hàng dẫn Liễu Ảnh vào phòng rồi đi ra ngay. Lúc rời đi còn đóng cửa phòng lại.
“Cô Liễu, ngồi đi.” Bà Tư Đồ nhìn về phía Liễu Ảnh, khuôn mặt tươi cười, giọng nói vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi như trong điện thoại, khiến người khác có cảm giác rất thoải mái.
Nhưng khi đứng trước mặt bà Tư Đồ vào lúc này, Liễu Ảnh lại cảm nhận được một loại áp lực. Tuy giọng nói của bà Tư Đồ rất dịu dàng, lối ăn nói cũng rất khách sáo, nhưng vốn dĩ, bà ta thực sự rất gia trưởng.
Gia trưởng giống như Tư Đồ Không, hoặc có thể, bà ta còn thâm sâu khó dò hơn cả Tư Đồ Không.
Liễu Ảnh mím môi không nói lời nào, đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà Tư Đồ.
Nếu như đã tới đây rồi, đương nhiên sẽ không có chuyện lùi bước. Cô cũng muốn nghe thử xem, rốt cuộc bà Tư Đồ muốn nói với cô điều gì.
“Hôm nay tôi gọi cô tới đây, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất kì lạ.” Bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh, nụ cười vẫn nở trên môi, giọng nói vẫn dịu dàng vô cùng, thế nhưng lúc này, vẻ gia trưởng lấn át người khác của bà ta đã thể hiện rõ ràng hơn.
Liễu Ảnh gần như có thể xác định được rằng, bà Tư Đồ đang cố ý gây áp lực cho cô.
Nếu như trước đây Liễu Ảnh còn phân vân vì chất giọng cùng cách ăn nói của bà Tư Đồ, chưa xác định được mục đích của bà ta, thì bây giờ Liễu Ảnh có thể khẳng định được rằng, bà Tư Đồ gọi cô tới đây hôm nay, ắt hẳn là muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không.
Liễu Ảnh cảm thấy hơi tức cười. Thực ra, bà Tư Đồ hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy. Nếu bà ta có thể làm cho cô rời xa Tư Đồ Không, có khi cô còn phải cảm kích bà ta ấy chứ.
“Vâng, tôi rất lấy làm lạ, không biết bà Tư Đồ gọi tôi tới đây có chuyện gì?” Nhưng Liễu Ảnh vẫn không nói quá thẳng thắn, vẫn muốn giữ lại chút thể diện cho bà Tư Đồ.
Thấy phản ứng vô cùng bình tĩnh của Liễu Ảnh, khóe môi bà Tư Đồ khẽ cong lên: “Tôi biết chuyện cô ở bên Tư Đồ Không từ lâu, năm năm trước tôi đã biết rồi.”
Nhưng điều này lại khiến Liễu Ảnh cảm thấy bất ngờ. Ban đầu cô còn đoán rằng, bà Tư Đồ chỉ mới biết chuyện của cô nên mới vội vàng muốn đuổi cô đi. Không ngờ rằng, bà ta đã biết chuyện này từ tận năm năm trước.
Nếu như năm năm trước bà Tư Đồ đã biết chuyện của cô, vậy tại sao tới tận bây giờ mới muốn đuổi cô đi?
“Thực ra, trước đấy tôi đã biết nó có kế hoạch này rồi. Năm xưa tôi không đồng tình với cách làm của nó, thế nhưng tính cách nó ngang bướng, chưa bao giờ chịu nghe mấy lời khuyên bảo.” Bà Tư Đồ khẽ thở dài một tiếng. Lúc này, ánh mắt bà ta nhìn Liễu Ảnh lại trở nên phức tạp hơn.
Liễu Ảnh cảm thấy hoang mang, không hiểu được bà ta đang có ý gì. Hơn nữa, ánh mắt bà Tư Đồ đang nhìn cô cũng rất kỳ quặc.
Liễu Ảnh nhìn bà Tư Đồ nhưng không cất tiếng hỏi, Liễu Ảnh biết, nếu như bà Tư Đồ đã cố ý gọi cô tới đây thì không cần cô phải hỏi, đương nhiên bà ta sẽ nói cho cô biết.
“Chuyện năm đó không liên quan tới cô. Cô là người vô tội, nên tôi không hề đồng tình với những tổn thương mà nó đã gây ra cho cô.” Bà Tư Đồ lại khẽ thở dài một tiếng. Giọng nói của bà ta vốn dĩ đã nhẹ nhàng, chậm rãi, tiếng thở dài khe khẽ đó không hề rõ ràng.
Liễu Ảnh lại càng bối rối hơn, cô là người vô tội gì cơ?
Lại còn chuyện tổn thương cô cái gì nữa?
Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì hết vậy?
Những điều mà bà Tư Đồ nói thực sự là chuyện có liên quan tới cô sao?