Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1540

Thật lâu trước kia, ông ta đã hiểu rồi.

Mà sau khi hiểu được sự thật này, cho dù ông ta có tự lừa mình dối người, thật ra trong lòng của ông ta vẫn đang từ từ tiếp nhận, nếu không thì ông ta cũng sẽ không có suy nghĩ muốn rời khỏi cùng với bà.

Chuyện mà ông ta đã hiểu từ rất lâu, mặc dù nặng nề chua xót, nhưng mà muốn bước ra từ trong nỗi đau này nó còn dễ dàng hơn so với loại cảm giác vừa mới mắt đi tình yêu tha thiết.

Những năm nay, nếu như không phải ông ta vẫn luôn tự mình dối người, nếu như không phải ông ta vẫn luôn trốn tránh, thật ra ông ta đã có thể bước ra từ trong nỗi đau từ lâu.

Ông ta yêu bà, nhưng mà bà đã qua đời chính là sự thật, ông ta vẫn còn sống, có thể nhớ nhung, lúc nhớ nhung cũng có thể khổ sở đau lòng vì bà, nhưng mà ông ta không nên sa sút tinh thần, không nên im lặng chìm đắm trong nỗi đau không thể tự kiểm soát.

Ông ta vẫn còn sống, ít nhát là vẫn còn sống giống như một người bình thường, nếu như ông ta lại sống giống như lúc trước, thế thì sống và chết có gì khác biệt nhau?

Mà ông ta cũng không nên có suy nghĩ coi rẻ mạng sống như trước kia đã từng có, cái chuyện coi rẻ mạng sống mình như vậy đều là hành vi hèn nhát trốn tránh hiện thực, cho nên ông ta phải sống.

Nếu như ông ta thật sự có thể tìm được con của ông ta, đương nhiên ông ta nên vui mừng, không phải chỉ là bởi vì có một hi vọng mới có thể che giấu đi nỗi đau ban đầu, mà là bởi vì đứa nhỏ này là người thân của ông ta, ông ta nên yêu con mình, nhất định phải yêu con mình.

“Chú rất ngoan.” Hiển nhiên là Đường Vũ Kỳ rất hài lòng với kết quả như vậy, cô bé lấy ra một miếng socola từ trong túi quần đưa đến trước mặt Trương Minh Hoàng: “Chú ơi, đây là phần thưởng, miếng socola này là cháu lén lút giấu đi đó, cháu không còn cái gì ăn nữa đâu.”

Đường Vũ Kỳ có chút không nỡ, cô bé thích ăn kẹo ngọt, nhưng mà mẹ không cho cô bé ăn nhiều, cho nên có đôi khi cô bé sẽ lén lút giấu đi một viên. Đương nhiên, thật ra cô bé cũng rất ngoan và rất hiểu chuyện.

Cô bé sẽ không giấu quá nhiều, cô bé biết là mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô bé, ăn quá nhiều thì sẽ bị sâu răng.

Trương Minh Hoàng nhìn cục kẹo socola của Đường Vũ Kỳ đưa cho mình, đôi mắt lóe lên, sau đó lại nở nụ cười, lần này là cười thật lòng, rõ ràng là mang theo ý cười mà không phải là sự miễn cưỡng, cũng không còn cứng nhắc.

Lúc này, rốt cuộc quản gia Trọng cũng đã chờ người ở trên lầu rời đi, đúng lúc này ông ta nhảy xuống từ trên cửa số, quản gia Trọng đứng ở trước mặt thành chủ nhà mình, sau đó là nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của thành chủ nhà mình.

Lúc quản gia Trọng nhảy xuống phía dưới thì không nhìn thấy Đường Vũ Kỳ, bởi vì chỗ đứng của Đường Vũ Kỳ gần với cửa sổ, mà vóc dáng của Đường Vũ Kỳ lại thấp.

Quan trọng là bởi vì quản gia Trọng hoàn toàn không ngờ tới còn có người khác, dù sao thì thành chủ của ông ta yên lặng đứng ở đây, nếu như có những người khác, quản gia Trọng cảm thấy tuyệt đối không phải là như vậy.

Mà sau khi quản gia Trọng nhảy xuống xong, đúng lúc nhảy xuống chính giữa Trương Minh Hoàng và Đường Vũ Kỳ, quản gia Trọng đứng đối diện với Trương Minh Hoàng, cho nên lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ trùng hợp đứng đằng sau lưng của quản gia Trọng, đương nhiên quản gia Trọng không nhìn thầy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Lúc này, quản gia Trọng cũng chỉ nhìn thấy nụ cười ở trên mặt thành chủ nhà mình, trong lúc nhất thời ông ta đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Tình huống gì vậy chứ?

Thành chủ nhà ông ta đang cười hả?

Đã bao nhiêu năm rồi ông ta không nhìn thấy thành chủ cười?

Bây giờ thành chủ lại cười?

Hơn nữa, nụ cười đó tự nhiên rất chân thành, thậm chí nó còn là nụ cười mang đến cho người ta một lại cảm giác ấm áp.

Lúc nãy ông ta cũng chỉ chậm trễ thời gian ở trên lầu một chút mà thôi, rốt cuộc là ông ta đã bỏ qua cái gì vậy?

“Thành… thành chủ, vừa mới xảy ra chuyện gì ư?” Quản gia Trọng rất chắc chắn, nếu như không xảy ra chuyện gì thì thành chủ nhà ông ta tuyệt đối sẽ không cười.

Dù sao thì ông ta vắt vả lắm mới có thể thuyết phục thành chủ đến Viên phủ, chính là vì để gặp cô cả nhà họ Đường, nhưng mà cô cả nhà họ Đường lại không đến, lúc nãy thành chủ ở trên lầu rõ ràng cảm thấy rất mắt mát, khi đó ông ta có thể cảm nhận được tinh thần sa sút của thành chủ.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể để thành chủ cười như thế này?

Nhưng mà lúc Trương Minh Hoàng nhìn thấy quản gia Trọng đột nhiên nhảy từ trên lầu xuống rồi đứng ở trước mặt của ông ta, nụ cười trên mặt của ông ta nhanh chóng cứng đờ, sắc mặt rõ ràng thay đổi, Trương Minh Hoàng nhanh chóng đưa tay kéo quản gia Trọng ra, nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ bình yên vô sự đứng ở phía sau, lúc này Trương Minh Hoàng mới yên tâm.

“Có… có chuyện gì vậy?” Quản gia Trọng đột nhiên bị kéo ra có hơi ngơ ngác, ông ta biết bởi vì thành chủ không nhìn thấy cô cả nhà họ Đường cho nên không vui, ông ta biết chắc chắn là thành chủ có chút ghét bỏ ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK