Không quá lời khi nói rằng thế lực ngầm đó đã thâm nhập vào mọi ngành nghề, thậm chí là mọi ngóc ngách của thành phố A.
Hơn nữa, thế lực ngầm kia là do thành chủ quản lý. Bọn họ chỉ sẽ nghe lệnh của thành chủ. Mỗi lần ông ta đi truyền đạt mệnh lệnh của thành chủ cũng đều phải mang theo lệnh bài của thành chủ.
Một thế lực như vậy nếu huy động toàn bộ, đừng nói là tìm một người, cho dù thành chủ tiện tay ngắt một chiếc là ném vào trong đám lá rụng, thì bọn họ cũng đều có thể nhanh chóng tìm ra.
Còn về chuyện của phu nhân là bởi vì không ai biết phu nhân, cũng không ai biết được bất cứ tin tức nào liên quan đến bà ấy.
Không ai biết dáng vẻ của bà ấy thế nào, ngay cả thành chủ cũng không biết dáng vẻ của phu nhân ra sao nữa là?
Thành chủ đã vẽ rất nhiều chân dung của phu nhân nhưng không có bức chân dung nào thể hiện rõ ràng dáng vẻ của phu nhân.
Đem những bức chân dung kia cho bọn thủ hạ xem, bọn họ cũng không nhìn ra được cái gì.
Mặc dù trong bức chân dung của thành chủ, phong thái và khí chất của phu nhân đều giống nhau nhưng rốt cuộc phong thái và khí chất cũng đều là những thứ mờ ảo. E rằng chỉ có thành chủ mới có thể nhận ra phu quân khi tận mắt nhìn thấy.
Chỉ bằng khí chất và phong thái trong một bức chân dung thì người khác khó có thể tìm được một người phù hợp với nó.
Đương nhiên, mấy năm nay bọn họ cũng đã tìm được nhiều người tương tự nhưng thành chủ chỉ vừa nhìn thấy liền bác bỏ.
Vì vậy, trong những năm qua, mặc dù thế lực ngầm kia đã tìm kiếm rộng khắp thành phố A, nhưng cuối cùng vẫn không thu được gì.
Đương nhiên, thành phố A cũng có chi nhánh của Quỷ Thành chi vực, nhưng chuyện tìm bà chủ thì người trong thành phố A đều không tham dự vào, thậm chí là không biết.
Bởi vì chuyện phản bội vào hai mươi lăm năm trước cho nên trong mấy năm qua thành chủ làm việc càng thêm cẩn thận hơn , nhất là đối với chuyện của phu nhân.
“Thành chủ, tôi đã thông báo cho Lương rồi, cậu ấy sẽ đến ngay thôi.” Lúc này Trọng rất sốt ruột và lo lắng, cho nên giọng điệu của ông ta vô thức tăng cao lên mấy phần.
Tuy nhiên, cho dù giọng nói của Trọng đã tăng lên, Trương Minh Hoàng vẫn không nghe thấy. Ông ta vẫn đứng đó bất động, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn thấy thành chủ như vậy, trong lòng Trọng trở nên lạnh lẽo, nhất thời không nói ra được lời nào.
“Thành chủ, quản gia Trọng.” Đúng vào lúc này, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi xuất hiện bên cạnh quản gia Trọng.
“Lương à, cậu đến rồi.” Quản gia Trọng hoàn hồn lại. Ông ta nhanh chóng che đi biểu tình trên mặt nhìn Lương: “Lần này thành chủ đích thân đến thành phố A, cậu hãy huy động hết tất cả những người có thể huy động, bất kể là dùng cách nào cũng phải tìm cho bằng được phu nhân.”
Lời này của quản gia Trọng chẳng khác gì mệnh lệnh bắt buộc. Ông ta cũng biết chuyện này rất khó, dù sao hai mươi lăm năm nay đã tìm mãi mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì, nhưng vì thành chủ, ông ta lại không thể không ra lệnh như vậy.
Cho dù chỉ mang đến cho thành chủ một tia hy vọng mong manh cũng được.
Lương sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Hoàng đang đứng ở không xa phía trước. Nhìn thấy Trương Minh Hoàng đứng im lặng không nhúc nhích, khóe môi Lương hơi mấp máy nhưng cuối cùng cũng nuốt ngược vào trong.
“Cậu đi đi!” Lương không nói bất kỳ lời từ chối gì, khiến trong lòng quản gia Trọng rất vui mừng. Năm đó Lương là được đích thân thành chủ tuyển chọn ra, chuyên đảm nhiệm công việc tìm kiếm phu nhân, cho nên khoảng thời gian này Lương cũng hiểu rõ suy nghĩ của thành chủ.
“Vâng.” Nếu lúc nãy Lương đã nhịn xuống những lời muốn nói này thì lúc này đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa. Lương cũng rất rõ ràng chuyện này quan trọng đối với thành chủ cỡ nào. Hai mươi lăm năm nay, thật ra anh ta cũng chưa từng buông lỏng ngày nào. Anh ta không ngừng mở rộng thế lực, không ngừng tìm kiếm.
Chỉ là những thông tin liên quan đến phu nhân mà thành chủ đã cung cấp cho anh ta thật sự ít ỏi đến đáng thương.
Thậm chí anh ta còn nghi ngờ không biết phu nhân mà thành chủ nói có thật sự tồn tại hay không?
“Nếu có tin tức gì thì phải lập tức báo ngay cho thành chủ biết.” Quản gia Trọng rất hài lòng đối với Lương. Dù là năng lực hay là lòng trung thành thậm chí là đầu óc tinh tế của Lương, đều không chê vào đâu được.
Thành chủ đích thân tuyển người, đương nhiên sẽ không tệ.
Quản gia Trọng biết lúc này Lương sẽ hiểu được ý của mình.
“Tôi biết.” Lương thấp giọng đáp lời, trong con ngươi hơi cụp xuống kia ẩn hiện vẻ lo lắng nhàn nhạt. Sao anh ta không hiểu được ý của quản gia Trọng chứ? Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Thành chủ cũng phải đối mặt với hiện thực.
Anh ta biết rõ năng lực của bản thân. Từ năm mười bảy tuổi, thành chủ đã sắp xếp cho anh ta đến thành phố A tìm người. Suốt hai mươi lăm năm nay anh ta lại không thu hoạch được gì. Anh ta thật sự đã cố gắng hết sức mình, cho nên lần này anh ta thật sự là cũng không ôm hy vọng gì.
Quản gia Trọng muốn cho thành chủ một hi vọng, nhưng nếu không tìm được bà chủ thì niềm hy vọng này cuối cũng tan thành mây khói.
Khi đó, niềm hy vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói, việc này đối với thành chủ e là…
Rốt cuộc anh ta cũng không dám quá phận, cuối cùng có một số việc anh ta cũng không nên nói.
Vì vậy, tất cả những gì anh ta có thể làm lúc này là làm theo mệnh lệnh của thành chủ, cố gắng hết sức để tìm được bà chủ.
Lương xoay người muốn rời đi, chỉ là vừa xoay được nửa đường thì dừng lại, do dự một hồi vẫn nói ra: “Thành chủ, Trọng quản gia, gần đây chi nhánh ở thành phố A đã gây ra một số chuyện.”
Trương Minh Hoàng vẫn không có phản ứng. Không biết ông ta là không nghe thấy lời của Lương hay là có nghe thấy nhưng không muốn quan tâm.
Dù sao ông ta cũng đã không quản lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành nhiều năm rồi. Ngay cả chuyện của tổng bộ ông ta còn không ngó ngàng gì tới chứ đừng nói chi tới chuyện của chi nhánh.
Điều ông ta quan tâm duy nhất vào lúc này là những thứ liên quan đến bà ấy.
“Chuyện gì?” Quản gia Trọng nghĩ đó là chuyện của phu nhân, nét mặt ông ta hơi thay đổi, ngay cả giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn.
“Chi nhánh thành phố A đã gây chuyện với Đường Lăng.” Lương thấy thành chủ không hề có phản ứng, âm thầm thở dài một hơi, sau đó nhìn thẳng về phía quản gia Trọng, báo cáo tình hình với ông ta: “Quãng thời gian trước Đường Lăng đã xảy ra chuyện ở khách sạn Quốc Hâm, là người của chi nhánh thành phố A gây ra.”
Lúc này, giọng điệu của Lương là hoàn toàn chắc chắn.
“Đường Lăng? Nhà họ Đường?” Khi quản gia Trọng nghe nói không phải là chuyện của phu nhân thì rõ ràng ông ta thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là khi nghĩ tới sức ảnh hưởng của nhà họ Đường ở thành phố A thậm chí là cả nước Z thì thần sắc của ông ta mơ hồ trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Tuy rằng Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ không đến nỗi sợ một nhà họ Đường nhưng thế lực của nhà họ Đường xác thực cũng không thể coi thường.
Quản gia Trọng nhìn Trương Minh Hoàng, thấy thành chủ hoàn toàn không để ý nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, cũng không thể bỏ mặc. Thành chủ không quan tâm nhưng ông ta vẫn phải hỏi cho rõ ràng: “Có biết là nguyên nhân gì không?”
Nhiều năm qua, rất nhiều chuyện của Quỷ Vực Chi Thành là do Thành quản lý. Bởi vì thành chủ vẫn luôn không quan tâm cho nên mấy năm nay Thành càng ngày càng tùy tiện. Rất nhiều quy tắc trước kia do thành chủ lập ra đều trở nên lộn xộn cả rồi.
Bởi vì mấy năm gần đây thành chủ thường đến thành phố A, thế lực ở chi nhánh thành phố A mạnh hơn nhiều so với những nơi khác, nếu thật sự xảy ra chuyện, sợ là sẽ không tốt.
Quy định do thành chủ đặt ra lúc đó là người không xúc phạm ta, ta không xúc phạm người, nếu người xúc phạm ta, ta sẽ trả lại gấp đôi.