Đến lúc đó anh ta cũng không thể quản cô ta được!
Tư Đồ Không khẽ nhướng mày, ừm, tốt, rất tốt!!
Người phụ nữ này hôm nay đã duỗi hết móng vuốt ra rồi, nhìn dáng vẻ cô ta gương nanh múa vuốt lúc này thật sự khiến anh ta rất tức giận, anh ta muốn cắn chết cô ta.
Năm năm qua, cô ta ngoan ngoãn như vậy, anh ta còn tưởng rằng mình đã cắt hết móng vuốt sắc bén của cô ta, nhưng rõ ràng không phải, hoàn toàn không phải, móng vuốt sắc bén của cô ta rõ ràng càng sắc bén hơn.
Chỉ là, cô ta cho rằng Tư Đồ Không anh sẽ hết cách với cô ta sao?
Cô gái này có phải quá liều lĩnh, quá tự tin rồi hay không?
“Liễu Ảnh, cô cảm thấy chuyện này cô nghe hoặc không nghe, đơn giản như vậy sao?” Lúc này Tư Đồ Không cũng không muốn đả kích sự tự tin của cô ta, nhưng anh ta cảm thấy nên để cô ta nhìn rõ thực tế.
Tư Đồ Không nói lời này rất bình tĩnh, nhưng trái tim của Liễu Ảnh lại chùng xuống, cô ta biết rằng anh ta có năng lực này, cũng có bản lĩnh đó.
Cô ta cũng biết rằng đối đầu với anh ta thì cô ta tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta.
Không, cho dù mềm lòng, cô ta cũng không phải đối thủ của anh ta, bởi vì người đàn ông này chưa bao giờ biết mềm lòng với cô ta.
Lúc này, Liễu Ảnh có chút khó chịu, có chút lo lắng, có chút sợ hãi, cô ta vốn cho rằng sau khi hợp đồng năm năm của bọn họ hết hạn thì cô ta có thể rời đi một cách êm đẹp, cô ta luôn nghĩ rằng Tư Đồ Không sẽ không ngăn cản cô ta.
Nhưng cô ta không biết tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên thế này?
Cô ta cảm thấy tình cảnh của mình lúc này giống như cô ta đang từng bước từng bước leo lên từ dưới đáy vực sâu, cuối cùng lúc mới nhìn thấy được một chút ánh sáng thì lại bị người ta đạp xuống lại.
Cảm giác đó rất tuyệt vọng hơn nữa lại rất tức giận, cho nên cô ta liều mạng nắm lấy thứ gì đó, không muốn lại chìm xuống lần nữa.
“Chuyện nhỏ thôi, đến lúc đó tôi sẽ tìm một người để kết hôn.” Liễu Ảnh nói ra lời này vào lúc này là vì có chút tức giận, chuyện kết hôn này, cô ta cảm thấy rất xa xôi.
Cô ta thế này còn có thể kết hôn sao? Cô ta thật sự không dám nghĩ tới!
Lúc này, cô ta nói điều này để nói rõ sự không hài lòng của mình và thể hiện thái độ quyết tâm của mình.
Khi Tư Đồ Không nghe vậy thì đôi mắt của anh ta liền nheo lại, sắc mặt anh ta lúc này thâm trầm đến cực điểm, vốn dáng vẻ còn đang nhàn nhã lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, khí lạnh quanh thân anh ta không ngừng tản ra, giống như có thể lập tức đóng băng người khác.
Cô ta nói, cô ta muốn tìm một người để kết hôn?
Cô ta muốn tìm một người để kết hôn?
Trong đầu anh ta chợt lóe lên một bóng người, ngay lúc đó, ngọn lửa lan tràn trong mắt anh ta, hàm răng anh ta cắn chặt, nói từng chữ từng chữ: “Tìm ai? Bùi Dật Duy?”
Những lời Liễu Ảnh vừa nói khi nảy vốn dĩ chỉ buộc miệng nói ra thôi, lúc đó cô ta cũng không nghĩ quá nhiều.
Lúc này, nghe thấy Tư Đồ Không nói lời này, cơ thể cô ta lập tức cứng đờ, hai mắt lập tức mở lớn, nhìn Tư Đồ Không một cách khó tin: “Anh, ý của anh là gì?”
Sao anh ta biết Bùi Dật Duy?
Anh ta còn biết cái gì nữa?
Cô ta biết anh ta không thể vô duyên vô cớ nói như vậy, cho nên anh ta chắc chắn đã biết gì đó.
Nhưng mà trước đây cô ta chưa từng liên lạc với Bùi Dật Duy, cũng chưa từng gặp Bùi Dật Duy, anh ta cũng chưa từng đề cập đến, cho nên, chỉ có chiều nay…
Vì vậy, thật ra anh ta đã sớm biết chuyện xảy ra chiều nay! Biết chiều nay cô ta đã đi gặp Bùi Dật Duy!
Liễu Ảnh đột nhiên thấy lạnh cả người, giống như bị một thùng nước đá dội thẳng từ đầu xuống chân, lạnh cắt da cắt thịt.
Anh ta biết, anh ta biết tất cả mọi thứ, nhưng trước đó anh ta lại cố tình hỏi cô ta, mà cô ta đã nói dối anh ta.
Liễu Ảnh không hỏi làm sao anh ta biết được, vì cô ta biết lúc này có hỏi cũng vô ích.
Ngay cả khi anh ta cho người theo dõi cô ta thif cô ta cũng không có quyền nói gì.
“Liễu Ảnh, đừng có gây chuyện với tôi, nếu không cô sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.” Tư Đồ Không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ đó của cô ta, trong đôi mắt đang híp lại càng thêm vài phần nguy hiểm khát máu.
Cô ta sợ như vậy, là bởi vì Bùi Dật Duy, phải không?
Phải, bình thường tuy rằng ở trước mặt anh ta, cô ta luôn nghe lời, nhưng cô ta chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
“Anh muốn làm gì?” Liễu Ảnh nghe thấy giọng nói của mình truyền đến, trong giọng nói đó rõ ràng có chút run rẩy.
Cô ta biết giờ phút này cô ta không nên hỏi, không nên hỏi cái gì hết.
Nhưng mà cô ta vẫn chưa hoàn toàn hồi thần, cô ta theo bản năng hỏi một câu.
Tư Đồ Không nghe thấy giọng nói run rẩy của cô ta, khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười, một nụ cười lạnh như băng, anh ta nhìn cô ta rồi chậm rãi nói: “Liễu Ảnh, thực ra cô biết mà, không phải sao?”
Lúc này, anh ta không phủ nhận gì hết!
“…” Liễu Ảnh trong phút chốc đã bình tĩnh lại, ở bên cạnh anh ta năm năm, cô ta biết quá rõ thủ đoạn của anh ta.
Hơn nữa, cô ta đã sớm biết chỉ cần anh ta động một ngón tay thôi cũng có thể hoàn toàn hủy hoại mọi thứ của Bùi Dật Duy.
Anh ta lại vươn tay ra ôm lấy cô ta, cơ thể cô ta cứng đờ, nhưng lần này cô ta không né tránh như trước.
Ánh mắt Tư Đồ Không càng thêm lạnh lùng, vì Bùi Dật Duy, cô ta sẽ không né tránh, không phản kháng sao?
Người phụ nữ của anh ta sẵn sàng vì người đàn ông khác mới chịu để cho anh ta chạm vào cô ta.
Thật đủ trào phúng!!
Nhưng mà cho dù có bằng cách này thì anh ta cũng sẽ không để cô ta đi, cho dù có xuống địa ngục thì anh ta cũng muốn kéo cô ta đi theo.
“Tối nay, đừng ngủ, hửm.” Tư Đồ Không quyết định rồi, cho dù đêm nay cô ta có cầu xin anh ta thì anh ta cũng sẽ không tha cho cô ta.
Liễu Ảnh nghe thấy lời này của anh ta, cơ thể cô ta run lên, thật ra tình huống một đêm không ngủ trước kia cũng từng có, nhưng mà…
Nhưng đêm nay anh ta quá hung tợn, quá tàn nhẫn, dường như muốn giết cô ta.
Cô ta không thể chịu đựng nổi.
Trước đây, cô ta không biết tại sao anh ta lại như vậy, nhưng bây giờ cô ta đã biết rồi, vì vậy cô ta biết tiếp theo anh ta sẽ càng tàn nhẫn hơn.
Nhưng mà, cô ta có thể từ chối sao?
Không thể.
Vào khoảnh khắc ký bản thỏa thuận năm năm trước, cô ta biết mình không thể. Cô ta không có quyền từ chối.
“Tư Đồ Không, năm năm rồi anh không thấy chán sao? Thực ra anh có thể tìm được một người khác trẻ trung xinh đẹp hơn.” Khi cảm thấy cơ thể anh ta đang áp sát cô ta, Liễu Ảnh không nhịn được nói một câu.
Thực ra, cô ta thực sự có chút không hiểu tại sao Tư Đồ Không lại làm như vậy.
Năm năm rồi anh ta vẫn chưa chán một người phụ nữ sao?
Lấy điều kiện của anh ta thì muốn tìm người phụ nữ nào mà không được, suy cho cùng thì thỏa thuận của bọn họ chỉ cấm cô ta kết giao với đàn ông chứ không quy định anh ta không được phép tìm phụ nữ.
Anh ta không thể đi tìm những người phụ nữ khác để phát tiết dục vọng mãnh liệt khiến người ta sợ hãi này sao? Tại sao anh ta phải hành hạ cô ta chứ?
Nụ cười trên môi Tư Đồ Không càng thêm lạnh lùng, cô ta đang muốn đẩy anh ta đến bên người phụ nữ khác sao?
Hoặc là cô ta vẫn luôn muốn như vậy?
“Cảm ơn, nhưng tôi thích đồ cũ, đồ xấu hơn, tạm thời không muốn đổi khẩu vị.”
Lời nói của Tư Đồ Không gần như ép ra từ giữa hai kẽ răng, sau đó anh ta hung hăng, dùng sức…