CHƯƠNG 1247: CẤP ĐỘ CAO NHẤT CỦA VIỆC XỬ CẶN BÃ (2)
“Tốt, tốt, tốt lắm!” Lúc nhìn về phía Đường Minh Hạo, vẻ mặt của Giáo sư Cổ tràn đầy ý cười, hơn nữa còn là ý cười rất vui vẻ, ông ấy liên tục nói vài tiếng “tốt”, tâm trạng vui vẻ đó không thể giấu nổi.
Bây giờ ông ấy càng nhìn Đường Minh Hạo càng thấy kinh ngạc!
Trong phòng bệnh, những người khác đều ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng này, tình huống gì thế này? Không phải nói Giáo sư Cổ có tính cách kỳ quái, ngoài bệnh nhân của mình ra đều lạnh nhạt, không có sắc mặt tốt với người nào cả sao?
Đương nhiên Giáo sư Cổ cũng thật sự lạnh nhạt với họ, cũng không có sắc mặt tốt với các lãnh đạo của Bệnh viện Số Một, ngay cả viện trưởng cũng không thèm nhìn, với Cậu hai Trác thì đối chọi gay gắt hơn nữa.
Những điều này hoàn toàn đúng với tin đồn về Giáo sư Cổ ở bên ngoài, nhưng vì sao khi ôm bé con lại trở nên khác hẳn thế?
Ánh mắt Giáo sư Cổ nhìn bé con như vừa khai quật được châu báu vô giá, ánh mắt ấy lập lòe sáng ngời, thái độ của ông ấy dành cho bé con cũng cực kỳ nhiệt tình, hơn nữa còn có cảm giác lấy lòng?
Sự phân biệt đối xử của Giáo sư Cổ quá rõ ràng, có điều ông ấy chỉ đối xử khác với bé con, với những người khác đều bình đẳng, vì thế những người bị phớt lờ kia cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Viện trưởng bệnh viện đứng sau lưng Giáo sư Cổ nhìn thái độ của ông ấy với Đường Minh Hạo, lòng hơi khó chịu, sự ghen tị trào dâng, nhưng viện trưởng vẫn đứng yên đó, không dám làm phiền Giáo sư Cổ.
Còn việc khám cho ông cụ Dương hiển nhiên đã hoàn toàn bị Giáo sư Cổ quên mất, như thể hôm nay ông ấy đến đây để gặp bé con, việc khám bệnh gì đó không hề tồn tại.
Giáo sư Cổ không nhắc tới chuyện khám bệnh, những người khác cũng không dám nhắc, họ đều biết tính cách kỳ ông ấy kỳ quái.
“Giáo sư Cổ, hay là chúng ta làm chính sự trước đi?” Cậu hai Trác cũng kiêng dè Giáo sư Cổ, anh ta rất nể tay nghề phẫu thuật của Giáo sư Cổ, nhưng anh ta cũng không dám để ông Cổ tiếp tục làm vậy, vẫn nên làm chính sự trước.
Chính sự xong xuôi họ cũng có thể rời đi, còn việc khác thì chờ đi rồi nói sau.
“Chính sự gì?” Giáo sư Cổ đưa mắt nhìn sang Cậu hai Trác, lông mày chau lại, ngay lúc đó, vẻ mặt tươi cười khi ông ấy nhìn Đường Minh Hạo hoàn toàn biến mất, không còn sót lại chút ý cười.
Khóe miệng Cậu hai Trác khẽ giật, ông lão này trở mặt nhanh thật đấy, sự khác biệt trong cách đối xử của ông ấy quá rõ ràng.
“Khám cho ông cụ Dương đó ạ, ông cụ Dương vẫn đang hôn mê.” Cậu hai Trác tự động phớt lờ vẻ mặt lạnh nhạt của Giáo sư Cổ khi nhìn mình, thấy Giáo sư Cổ mất kiên nhẫn, Cậu hai Trác cuống quýt bổ sung thêm một câu: “Bé cưng mời ông đến cũng vì để khám bệnh cho ông cụ Dương.”
Nếu ông Cố tới đây vì bé Hạo, hơn nữa bây giờ ông ấy rất thích bé, vậy nên Cậu hai Trác cũng tự nhiên biết được cách thuyết phục ông Cổ.
Anh đã học cách này từ anh cả của mình!
“Ừ, tôi biết rồi.” Đúng như dự đoán, ông Cổ nghe thấy câu nói sau cùng của Cậu hai Trác, sắc mặt ông ấy đã dịu hơn, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.
Lòng bà cụ Dương vốn rất sốt ruột, bà ta vẫn đang nghĩ cách ứng phó. Lúc đầu Giáo sư Cổ không vội vàng bảo cần khám, bà ta còn thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào thì giờ có thể kéo dài thời gian vẫn tốt hơn.
Cũng có thể cho bà ta thêm thời gian để nghĩ cách ứng phó.
Nhưng bà ta không ngờ Cậu hai Trác lại nhiều chuyện nhắc nhở Giáo sư Cổ, bà cụ Dương nhìn Cậu hai Trác bằng ánh mắt đầy bất mãn.
Cậu hai Trác này đúng là không nể mặt bà ta chút nào, hơn nữa là hoàn toàn đối nghịch với bà ta.
“Cậu cũng tới từ sớm mà? Cậu đang làm gì thế?” Ông Cổ nể mặt bé Hạo nên mới đồng ý, nhưng khi nhìn sang Cậu hai Trác, vẻ mặt của ông ấy rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều: “Cậu đã tới cả buổi rồi sao không khám?”
“Tên tuổi của tôi không lớn bằng ông, tôi sợ kết quả khám của mình sẽ không thuyết phục được người nhà bệnh nhân.” Cậu hai Trác nở nụ cười, rõ ràng là nói một câu nhưng hai nghĩa.
Anh ta đã thấy rất rõ vừa rồi bà cụ Dương trừng mắt nhìn mình, tất nhiên anh sẽ không sợ hãi. Giờ cậu ba đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương rồi, anh không có gì phải phỏng đoán, cũng không cần nể mặt họ, vì thế anh đành ăn ngay nói thật.
Bà cụ Dương là người thông minh, đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của Cậu hai Trác. Bà ta chỉ cảm thấy như có thứ gì đó kẹt ở lồng ngực, không thể lên cũng không thể xuống, khiến bà ta rất khó chịu.
Tên họ Trác này thật quá đáng, dù thế nào bà cũng được coi là người lớn, sao cậu ta có thể đối xử với bà như thế?
“Hừ.” Giáo sư Cổ khịt mũi: “Chúng ta là bác sĩ, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, còn họ có chấp nhận hay không là chuyện của họ, không liên quan gì đến chúng ta.”
Vẻ mặt của Giáo sư Cổ lúc này còn nghiêm túc hơn khi nãy mấy phần, nhưng ông ấy vẫn không thèm nhìn bà cụ Dương, cũng không biết có phải ông ấy đang cố ý nói cho bà cụ Dương nghe hay không.
Bà cụ Dương vừa bị một câu hai nghĩa của Cậu hai Trác thầm mỉa mai, giờ nghe thấy lời Giáo sư Cổ, trong lòng càng phẫn nộ hơn, hai người họ đều đang nhằm vào bà, thật quá đáng!
“Vâng, vâng, ông nói rất đúng, tôi sẽ ghi nhớ.” Lúc này cậu hai Trác làm sao dám cãi lại ông Cổ, anh ta một mực tán thành những gì ông ấy nói, huống hồ ông ấy nói cũng rất có lý.
Nhưng gặp phải loại người nhà giống bà cụ Dương, một số chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Đương nhiên, nếu cậu hai Trác muốn giải quyết thì chắc chắn sẽ có cách, chủ yếu là anh ta biết ông Cổ sẽ tới nên mới không quan tâm việc này.
Nếu ông Cổ đã đến, chuyện này do ông ấy giải quyết sẽ dễ dàng hơn giao cho anh ta nhiều, anh ta cũng mừng vì không phải làm việc.
“Bệnh nhân đâu?” Lúc này Giáo sư Cổ mới xoay người, nhìn viện trưởng của Bệnh viện Số Một đang đứng sau lưng mình.
“Đang, đang ở trên giường, ông cụ Dương vẫn đang nằm trên giường.” Nghe Giáo sư Cổ đột nhiên hỏi mình, viện trưởng vừa mừng vừa sợ, nhất thời kích động nói lắp bắp.
Bà cụ Dương nhanh chóng tiến lên vài bước, định ngăn cản theo bản năng. Bây giờ bà ta vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó, điều duy nhất bà ta có thể làm đó là ngăn cản việc khám bệnh.
Viện trưởng thấy bà cụ Dương đi qua bước tới chắn trước mặt bà ta. Ông ta khó lắm mới làm quen với Giáo sư Cổ, Giáo sư Cổ cũng khó lắm mới nói với ông ta vài câu, sao ông ta có thể để người khác quấy rầy được?
Bà cụ Dương bị viện trưởng ngăn cản, mặt bà ta lập tức biến sắc, tức muốn hộc máu. Lúc trước khi ông cụ Dương vừa nhập viện, viện trưởng ghé qua thăm, ông ta rất khách sáo với bà, giờ ông ta lại ngăn cản bà?
Mấy người này đều quá đáng như nhau cả!
“Phải phiền Giáo sư Cổ kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho ông cụ Dương rồi.” Viện trưởng không để ý bà cụ Dương, cũng không biết bà ta nghĩ thế nào, ông ta làm mình bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Về vấn đề thiết bị…”
Sau khi biết Cậu hai Trác tới bệnh viện, viện trưởng đã đi xem video trực tiếp. Trước đó Đường Minh Hạo đã nói trong video, nếu bà cụ Dương không hài lòng với thiết bị của bệnh viện thì có thể mượn của bệnh viện khác, vậy nên bây giờ viện trưởng mới đề cập đến vấn đề thiết bị.
Ông ta đã vừa cho người đi làm việc này, dù thế nào ông ta cũng phải mượn được thiết bị tối tân nhất của thành phố A, sau đó khiến bà cụ Dương không còn lời nào để nói.
Viện trưởng còn chưa dứt lời, Giáo sư Cổ đã bước tới bên giường bệnh của ông cụ Dương.
Khóe môi Cậu hai Trác hơi nhếch lên, từ trước đến giờ ông Cổ khám bệnh không sử dụng thiết bị. Nhà họ Cổ là thế gia Đông y, việc khám bệnh của Đông y không dựa vào bất cứ thiết bị nào.
Trung y dùng bốn phương pháp “vọng, văn, vấn, thiết”, nghe “năm âm thanh” là có thể nhìn thấy ngũ tạng. Có thể nói ông Cổ đã đạt tới đỉnh điểm ở phương diện này, một người có bệnh hay không, ông Cổ chỉ cần vừa “Nhìn” vừa “Nghe” là biết ngay.
Đôi khi thiết bị tối tân nhất cũng không kiểm tra được bệnh, ông Cổ vừa “Nhìn” vừa “Nghe” là có thể phát hiện vấn đề, anh ta biết tình huống này không chỉ mới có một hai lần.
Lúc này Cậu hai Trác chỉ chờ đợi kết quả kiểm tra của ông Cổ. Rốt cuộc ông cụ Dương bị gì, trong lòng anh ta biết rất rõ. Cậu hai Trác không nhịn được cười thầm, với tính cách của ông lão này, kế tiếp sẽ có trò hay để xem rồi đây.