Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1023: CẬU BA DƯƠNG SỬNG SỐT, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (5)

Thậm chí Dương Tầm Chiêu còn không suy nghĩ kỹ câu nói lúc nãy của Hàn Nhã Thanh.

“Tất nhiên tổng giám đốc có thể đi tìm mợ chủ, nhưng tôi cảm thấy giờ tâm trạng anh không được ổn cho lắm, tôi nghĩ anh nên điều tra rõ chuyện này, rồi hẵng đi gặp mợ chủ.” Thư ký Lưu nghe thấy tiếng quát của tổng giám đốc nhà mình, thì cả người khẽ run lên, nhưng vẫn liều lĩnh lấy can đảm, cố gắng thuyết phục anh ấy.

“Giờ tôi phải đi điều tra rõ chuyện này, tên Đường Minh Hạo đó tìm tới nhà rồi, tôi có thể không đi tới đó à?” Nếu là bình thường, chắc chắn cậu ba Dương sẽ phớt lờ thư ký Lưu, nhưng giờ anh không thể so với lúc bình thường được.

“Đường Minh Hạo tìm tới nhà rồi? Ý lão đại là anh ta tới nhà họ Đường rồi?” Lần này Cố Ngũ cũng không khỏi kinh ngạc bật thốt.

“Ừm.” Dương Tầm Chiêu buồn bực đáp lại, lúc nãy Hàn Nhã Thanh nói rất rõ, Đường Minh Hạo tới rồi.

Tai anh không có vấn đề, nên chắc chắn không thể nghe nhầm.

Thật ra lúc nãy Hàn Nhã Thanh nói cục cưng Minh Hạo về rồi, từ về rồi hoàn toàn khác với từ tới rồi.

Mới nãy Hàn Nhã Thanh nói câu đó là muốn nhắc nhở Dương Tầm Chiêu rằng, ý từ về rồi ở đây là nói Đường Minh Hạo luôn sống trong nhà họ Đường.

Nhưng rõ ràng giờ cậu ba Dương hoàn toàn mất hết lý trí, bị ghen tuông làm cho mù quáng, nên không hề nghĩ tới điều này.

“Đường Minh Hạo có thể tùy ý tới nhà họ Đường thế ư? Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với mợ chủ vậy?” Thư ký Lưu sửng sốt, không khỏi hỏi thêm một câu.

“Có lẽ Đường Minh Hạo là đồng nghiệp của cô ấy ở nước M, hơn nữa nhà họ Đường cũng không phải nơi nghiêm cấm gì, nên chắc chắn bạn bè, đồng nghiệp của cô ấy đều có thể vào được.” Cậu ba Dương không nghĩ gì nhiều về câu nói của thư ký Lưu, tất nhiên, anh nói thế cũng không sai.

“Cũng đúng.” Thư ký Lưu vô thức gật đầu, tổng giám đốc nói cũng có lý.

“Lão đại, rốt cuộc Đường Minh Hạo là ai?” Mắt Cố Ngũ sáng lên, anh luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó hơi sai sai, nhưng rốt cuộc sai ở đâu, thì anh nhất thời không nói ra được.

Nhưng giờ Cố Ngũ ngày càng tò mò về thân phận của Đường Minh Hạo này.

“Tôi không biết.” Cậu ba Dương vốn đang nổi nóng, vừa nghe Cố Ngũ nhắc đến Đường Minh Hạo thì càng tức hơn: “Anh ta chỉ là một thằng trai bao.”

Lúc cậu ba Dương nói câu này, rõ ràng hơi nghiến răng nghiến lợi.

Đường Minh Hạo chỉ là một trai bao, nhưng lúc nãy trong điện thoại, Hàn Nhã Thanh đã nói cô thích trai bao.

Cô thích trai bao?

Cô bắt đầu thích trai bao từ khi nào?

Cô thích Đường Minh Hạo ư?

Cậu ba Dương càng nghĩ càng buồn bực.

“Mợ chủ rất thích Đường Minh Hạo ư?” Cố Ngũ ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi một câu, anh cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nên muốn làm rõ một chút.

Mặc dù anh và mợ chủ không tiếp xúc nhiều, nhưng anh đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cô, cũng từng điều tra một số tài liệu về cô, nên khá hiểu con người cô.

Anh cảm thấy nếu mợ chủ đã đồng ý ở bên lão đại rồi, thì không thể nào thích người đàn ông khác được.

Mợ chủ không phải hạng người đó!

Nên anh cảm thấy có khi nào lão đại đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?

Liệu bọn họ có bỏ sót thông tin quan trọng nào đó trong chuyện này không?

Cậu ba Dương nghe Cố Ngũ nói thế, thì nhanh chóng dời mắt, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, như muốn lăng trì Cố Ngũ ngay.

Cố Ngũ đang cố ý xát muối vào vết thương anh đúng không?

“Lão đại, tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.” Cố Ngũ rùng mình ngay, ánh mắt của lão đại thật đáng sợ.

“Lão đại, có khi nào anh hiểu lầm chuyện gì không?” Cố Ngũ ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định liều mạng hỏi thêm câu nữa.

“Hiểu lầm? Tôi cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm.” Cậu ba Dương ngẩn người, thầm thở dài, anh cũng mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Nhưng đây có thể là hiểu lầm ư?

Lúc nãy Hàn Nhã Thanh đã nói rất rõ, trong tim cô, Đường Minh Hạo mãi mãi là người quan trọng nhất.

Còn chuyện nào khiến anh đau lòng hơn chuyện này?

Giờ cậu ba Dương hoàn toàn không suy nghĩ chuyện nào khác, anh không bao giờ nghĩ Đường Minh Hạo sẽ là con trai mình.

Cậu ba Dương hoàn toàn không nghĩ đến điều này.

Giờ anh đã biết sự tồn tại của bé cưng Vũ Kỳ, cũng biết mình có một cô con gái, cảm thấy ông trời đã yêu thương anh lắm rồi, nên chưa bao giờ dám nghĩ mình vẫn còn một cậu con trai.

Dù gì chuyện sinh đôi một trai một gái là cực kỳ hiếm, với xác suất một trên chục triệu thậm chí là trăm triệu.

Cậu ba Dương hoàn toàn không ngờ chuyện tốt như thế lại rơi xuống đầu mình.

Đây vốn là chuyện anh không dám mơ tưởng đến.

Nên chuyện này không thể trách cậu ba Dương được.

Cố Ngũ nghe lão đại nhà mình nói thế thì nhất thời không nói gì nữa, dù gì giờ anh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy nên điều tra rõ ràng trước đã rồi hẵng nói tiếp.

Mà lúc này ở nhà họ Đường.

“Mẹ, con đã đấu cho mẹ mấy món bảo bối này.” Đường Minh Hạo dâng hết đồ mình vừa đấu về, tới trước mặt Hàn Nhã Thanh.

“Đồ là do con đấu, nhưng tiền là do Dương Tầm Chiêu trả.” Hàn Nhã Thanh nhìn cậu bé, dù trên mặt đang nở nụ cười, nhưng vẻ mặt lại hơi phức tạp.

Đường Minh Hạo sửng sốt một lát, rồi khẽ ho một tiếng: “Dương Tầm Chiêu tố cáo với mẹ nhanh thế cơ ạ!”

Đường Minh Hạo là một anh bạn nhỏ thông minh, nên đoán ra ngay: “Chú ấy nhanh thật.”

“Nên con có thể giải thích với mẹ một lát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Mặc dù lúc nãy khi cậu ba Dương gọi tới, Hàn Nhã Thanh đã ra sức bảo vệ con trai mình, nhưng Đường Minh Hạo phải cho cô một lời giải thích về chuyện hôm nay.

Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, thế mà dám chạy tới Hồng Nguyệt Lâu phá rối?

Hồng Nguyệt Lâu là nơi cậu bé có thể phá rối à?

Nếu Dương Tầm Chiêu không trả tiền giúp cậu bé, rất có thể Hồng Nguyệt Lâu sẽ bắt cậu bé lại ngay, cho dù lúc đó cậu bé đi thanh toán, thì cũng sẽ bị mấy người trong đó đánh một trận.

“Con tới đó cùng dì Bách Hà, con đã đấu mấy món đồ, nhưng không mang theo tiền, nên nhờ chú ấy trả tiền giúp con ạ!” Đường Minh Hạo khẽ cười, rõ ràng cậu bé đang né tránh vấn đề chính.

Hàn Nhã Thanh nghe cậu bé nói đi cùng Bách Hà thì thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng một mình Đường Minh Hạo chạy tới Hồng Nguyệt Lâu phá rối chứ.

“Con đã đấu mấy món đồ? Còn không mang theo tiền? Chuyện này đơn giản thế cơ à? Có phải con tới đó vì Dương Tầm Chiêu đúng không?” Hàn Nhã Thanh là người thông minh, nên nhanh chóng hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện.

Con trai là do cô sinh ra, cũng do một tay cô nuôi nấng, cô còn không hiểu rõ cậu bé ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK