CHƯƠNG 21: TẠM THỜI ĐỔI NGƯỜI
“Thanh Thanh , không sao, không sao, đừng sợ.” Bởi vì Dụ Vỹ Luân vẫn không xuất hiện, Ông cụ Hàn vừa đi giải quyết chuyện này vào cửa lại nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới, bảo vệ Hàn Nhã Thanh.
“Ông nội, cháu muốn về nhà, cháu muốn về nhà.” Hàn Nhã Thanh thấy Ông cụ Hàn thì giống như đột nhiên tìm được chỗ dựa, nắm thật chặt lấy ông cụ Hàn. Lúc này, trong giọng nói của cô cũng run rẩy, mơ hồ kèm theo tiếng nức nở.
“Thanh Thanh đừng sợ, có ông nội ở đây, không cần sợ.” Vẻ mặt Ông cụ Hàn đau lòng, bảo vệ Hàn Nhã Thanh ở trong lòng mình.
“Dụ Vỹ Luân thật quá đáng, từ hôm nay trở đi, nhà họ Hàn và nhà họ Dụ sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa.” Ông cụ Hàn ngước mắt, nhìn lướt qua ba mẹ nhà họ Dụ đang vội vàng chạy tới và gằn từng tiếng, hoàn toàn không che giấu sự lạnh lùng.
“Về phần Hàn Nghiên Nghiên, nếu nó còn dám có bất kỳ dính dáng nào với Dụ Vỹ Luân, cũng không cần về nhà họ Hàn nữa.” Không chờ những người khác mở miệng, ông lại nhìn con trai và con dâu thứ hai của mình, giọng nói càng lạnh hơn, cũng không thương tiếc.
“Ba, ba không thể bất công như thế được. Nghiên Nghiên cũng là cháu gái của ba, hơn nữa Vỹ Luân và Nghiên Nghiên vốn thật lòng yêu nhau…” Hàn Trung Dung cảm giác mình mất hết mặt mũi rồi.
“Bất công à? Ba thiên vị thì thế nào? Đừng nói bất công, vì con bé Thanh , cho dù có muốn lấy mạng của ba cũng được.” Ông cụ Hàn lại gằn từng tiếng nói tiếp: “Hôm nay, Hàn Trình tôi ở đây nói rõ ràng, các người có thể động đến Hàn Trình tôi, có thể động đến Hàn Thị của tôi, nhưng nếu có ai dám tổn thương con bé Thanh thì đừng trách tôi không nể tình.”
Ông cụ Hàn ở thành phố A cũng tính là nhân vật vang dội, lời này vừa ra liền khiến mọi người kinh sợ.
Thật ra bọn họ có nghe nói qua chuyện Ông cụ Hàn thương yêu cháu gái lớn mới được đón về năm năm trước, chỉ là không ngờ ông tự nhiên lại thương yêu đến mức này.
Hàn Nhã Thanh nghe được lời này thì trong lòng cảm thấy ấm áp, cô biết ông nội thật lòng thương cô.
“Ông cụ Hàn , ngài đừng nóng giận, chuyện này là do Vỹ Luân không đúng, tôi đã cho người đi tìm Vỹ Luân rồi. Tôi tin tưởng Vỹ Luân sẽ nhanh chóng đến đây thôi.” Ba Dụ nghe được Ông cụ Hàn nói vậy thì biến sắc, ý thức được tình hình nghiêm trọng.
“Nó đến thì thế nào? Nó làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đám cưới này nữa sao?” Ông cụ Hàn là người kiêu ngạo tới mức nào, mà ông lại thật lòng thương Hàn Nhã Thanh. Với tình hình như vậy cho dù bây giờ Dụ Vỹ Luân tới, ông cũng không đồng ý đám cưới này.
“Ông cụ Hàn , chuyện này đều là do Vỹ Luân sai, là Vỹ Luân không hiểu chuyện. Trước đây Vỹ Luân thích Nghiên Nghiên nên khó tránh khỏi hồ đồ. Chuyện này thật sự đã để Thanh Thanh phải uất ức rồi.” Bà Dụ là người khôn khéo liên tục đi ra giảng hòa, mỗi câu mỗi từ đều mang ý nghĩa sâu xa.
“Bất kể nó là cố ý hay hồ đồ, chuyện này đến đây kết thúc, không cần nói nữa.” Trên mặt Ông cụ Hàn lạnh lùng hoàn toàn không cho phép thương lượng. Ông chỉ muốn cô bé Thanh của ông được rạng rỡ mặt mày lấy chồng, hi vọng cô bé Thanh của ông có thể hạnh phúc, cho nên ông tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chuyện như vậy.
“Nếu không như vậy đi, để cho Vỹ Phàm đính hôn với Thanh Thanh, Vỹ Phàm chưa có người yêu cũng không có bạn gái, thật ra tôi vẫn cảm thấy Vỹ Phàm và Thanh Thanh thích hợp hơn, tuổi tác cũng thích hợp hơn.” Ba Dụ biết nếu không thể xoay chuyển được cục diện trước mắt thì sợ rằng ông cụ Hàn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Dụ .
Ông ta vẫn biết một chút về tác phong xử sự của ông cụ Hàn, đắc tội ông ấy tuyệt đối không có trái cây ngon mà ăn đâu.
Bất kể thế nào, đề nghị này là chứng tỏ nhà họ Dụ cúi đầu, cũng có thể cứu vãn lại chút mặt mũi cho Hàn Nhã Thanh