CHƯƠNG 389: HẬU QUẢ KHI CẬU BA DƯƠNG BIẾT ĐƯỢC SỰ THẬT, QUÁ KINH KHỦNG (6)
Cô tỏ ra rất đau lòng, rất buồn bã trong lúc ly hôn? Thế chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ rằng thực chất cô không nỡ ly hôn với anh sao?
Thật sự là như thế à?
“A, chắc chắn lúc ấy cô chủ rất đau lòng, rất buồn bã.” Thư ký Lưu sực tỉnh táo lại, đến bây giờ mới nhớ ra tình trạng của Hàn Nhã Thanh khi nấy, bởi thế anh ta mới bổ sung thêm một câu: “Nhưng lúc ấy cô chủ còn gắng gượng nở nụ cười…”
Thư ký Lưu cảm thấy chắc chắn lúc ấy cô chủ gắng gượng nở nụ cười, chắc chắn là thế!
“Cậu có thể cút rồi, sau này đừng để tôi nhìn thấy nữa, chứ bằng không…” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu sa sầm xuống, anh ta bực bội ngắt lời thư ký Lưu.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười? Hàn Nhã Thanh cần phải gắng gượng nở nụ cười à.
Đó là cô ấy thật sự vui vẻ, nụ cười thật tâm.
Vốn dĩ thời thời khắc khắc cô ấy đều muốn ly hôn với anh, rốt cuộc đã có thể ly hôn thành công rồi, cô ấy có thể không cười vui vẻ sao?
Chỉ có tên thư ký Lưu ngu ngốc này nghĩ rằng cô ấy gắng gượng nở nụ cười.
Mà khi nãy anh còn nghĩ rằng…
Thư ký Lưu sững sờ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tổng giám đốc nói thế là sao? Bảo anh ta cút, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt anh? Lẽ nào muốn đuổi việc anh sao?
Anh làm sai gì rồi?
Dương Tầm Chiêu không quan tâm đến thư ký Lưu nữa, bởi vì anh sợ sẽ không nhịn nổi mà đá chết thư ký Lưu, mặc dù chuyện này không hẳn chỉ là lỗi của thư ký Lưu nhưng chuyện ly hôn là do anh ta làm, chỉ cần việc này thôi, anh có giết thư ký Lưu mười lần cũng không quá đáng.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc, bây giờ anh cần phải nhanh chóng tìm cô về.
Cho dù cô đã đi đâu, không cần cô ấy ở với ai thì anh vẫn sẽ tìm được cô ấy, cho dù phải dùng đến súng thì anh cũng phải tìm cô ấy về.
Cô ấy nhân lúc anh đi công tác mà len lén làm thủ tục ly hôn, vì ly hôn vì từng bước tính kế anh, rồi mới bỏ trốn.
Cô ấy thật sự cho rằng mình có thể trốn chết, nghĩ Dương Tầm Chiêu anh là người chết sao?
Lần này cho dù cô ấy có trốn đến chân trời góc bể, cho dù có lên trời hay xuống đất thì anh cũng phải tìm cô ấy về đây.
Đợi đến khi tìm được cô ấy…
Hàn Nhã Thanh, em đợi đó cho anh.
Dương Tầm Chiêu đi ra khỏi phòng làm việc ngay đúng lúc Tịch Xuyên đi vào, vừa nhìn thấy anh, Tịch Xuyên sững sờ ngay, đột nhiên nhớ lại chuyện anh ly hôn, anh ta không khỏi cất tiếng hỏi: “Anh ba, anh về rồi, à phải, nghe nói anh đã ly hôn, chuyện là thế nào thế? Hôm qua em còn gọi điện cho anh cả để nói về chuyện này nữa, hai người cứ ly hôn như vậy thật à?”
Dương Tầm Chiêu khựng bước, anh nhìn Tịch Xuyên một lúc, bây giờ trong lòng anh cảm thấy hết sức phiền muộn.
Má, cả thế giới đều biết anh ly hôn, không ngờ anh lại là người biết cuối cùng.
“Đường Lăng cũng biết chuyện này à?” Đột nhiên Dương Tầm Chiêu chú ý đến vấn đề này.
“Phải đấy, anh cả nói sẽ liên lạc với chị ba, không, Hàn Nhã Thanh…” Tịch Xuyên trả lời hết sức tự nhiên, thậm chí còn trực tiếp thay đổi cách xưng hô, anh ba và Hàn Nhã Thanh đã ly hôn rồi, chắc chắn không thể tiếp tục gọi chị ba được nữa.
Anh ta vẫn hiểu chuyện này lắm.
Tịch Xuyên đang thầm tự hào vì sự hiểu chuyện của mình.
“Hàn Nhã Thanh là để cho cậu gọi hay sao.” Dương Tầm Chiêu trừng mắt nhìn Tịch Xuyên, ánh mắt của anh hung hãn như thể muốn giết chết Tịch Xuyên ngay vậy, không ngờ cái tên Tịch Xuyên chết tiệt này còn cố ý kích thích anh, không ngờ lại thay đổi cách xưng hô ngay trước mặt anh.
“Thế phải gọi là gì?” Tịch Xuyên sững sờ, anh ba nói thế là sao? Sao anh ta lại không thể gọi Hàn Nhã Thanh kia chứ? Nói đi nói lại, Hàn Nhã Thanh còn kém anh ta vài tuổi lận đấy.
“Gọi là chị ba.” Dương Tầm Chiêu híp mắt lại: “Trừ phi cậu không muốn nhận anh ba như tôi nữa.”
“Không phải ly hôn rồi à?”Tịch Xuyên sững sờ, đã ly hôn rồi mà còn gọi là chị ba? Thế có phù hợp hay không?
“Tôi không đồng ý thì có ly hôn cũng không được tính.” Dương Tầm Chiêu chợt bật cười, mỗi một câu chữ anh nói đều hết sức ngông cuồng, hết sức ngang ngược.
Anh không đồng ý thì có ly hôn cũng không được tính, cả đời này cô chỉ có thể làm người phụ nữ của anh mà thôi, chỉ có thể làm vợ anh, chuyện này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Sau khi nói dứt lời, Dương Tầm Chiêu bèn bỏ đi.
“Không đồng ý? Không phải anh ba đã đồng ý rồi à?” Tịch Xuyên ngẩn người, thấy thư ký Lưu đứng đó, anh ta không khỏi cất tiếng hỏi.
“Phải đó, rõ ràng hôm qua tổng giám đốc đã đồng ý rồi.” Thư ký Lưu ngẩn ngơ đáp lại một câu, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này quái lạ.
“Tôi, không phải tôi làm sai rồi chứ? Không phải lúc ấy tôi đã hiểu sai ý của tổng giám đốc rồi?” Thư ký Lưu không ngốc, rốt cuộc bây giờ đã hiểu ra rồi.
“Tôi thấy cũng dám lắm.” Qua thái độ của anh ba khi nãy, Tịch Xuyên cảm thấy chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý ly hôn với Hàn Nhã Thanh đâu, bởi thế rất có thể thư ký Lưu đã hiểu nhầm ý của anh rồi.
Tối ngày hôm qua anh ta đã cảm thấy chuyện này kỳ lạ, quả nhiên anh ta rất có tài tiên tri.
“Thư ký Lưu, anh bảo trọng nhé, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc thì chỉ là do anh tự làm tự chịu thôi, không trách người khác được đâu, đến lúc ấy tôi sẽ đốt thêm cho anh vài tờ tiền.” Tịch Xuyên vỗ vai thư ký Lưu, gương mặt anh ta toát ra vẻ thương hại, anh ta cảm thấy lần này tính mạng nhỏ nhoi của thư ký Lưu khó mà giữ nổi rồi.
Thư ký Lưu bị anh ta vỗ vai, rõ ràng cơ thể run lẩy bẩy, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Rõ ràng khi nãy tổng giám đốc bảo anh ta cút, hay là anh ta cút luôn cho rồi.
Nếu như tổng giám đốc sực tỉnh táo lại, có thể tính mạng nhỏ nhoi của anh ta không giữ nổi nữa rồi.
Dương Tầm Chiêu đi ra khỏi công ty bèn liên lạc với nhân viên trông máy bay tư nhân, bây giờ anh không cần phải điều tra xem Hàn Nhã Thanh đi đâu.
Chắc chắn cô ấy đã về nước M, anh biết khá đầy đủ những chuyện có liên quan đến cô ấy bên nước M, kể cả bí mật của Đường Bách Khiêm, bây giờ anh biết rất rõ cô đang ở đâu.
Bởi thế, bây giờ chỉ cần mau chóng quay trở về nước M thì chắc chắn có thể bắt được cô.
Chỉ có điều anh cũng hiểu rằng bây giờ đã hơi trễ rồi, nếu như tối hôm qua anh biết chuyện này, lập tức bay từ nước C đến nước M, chắc chắn có thể bắt được cô ở sân bay.
Nhưng tối hôm qua anh…
Tối ngày hôm qua, nếu như ông cụ chịu nói sự thật cho anh thì anh đã có thể hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, lúc ấy anh đã vội đến nước M rồi.
Nhưng ông cụ lại lừa gạt anh, khóe môi của Dương Tầm Chiêu khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười lạnh đáng sợ như thể muốn thấm sâu vào trong xương cốt của người khác.
Dương Tầm Chiêu cầm điên thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc: “Hủy đi Dương thị cho tôi.”
“Hủy bằng cách nào?” Đối phương sững sờ, rồi như thể vừa cười vừa hỏi.
“Càng triệt để thì càng tốt.” Bây giờ giọng nói của Dương Tầm Chiêu lạnh lùng không có chút độ ấm.
Anh chẳng tiếc nuối gì Dương thị cả, cũng chưa từng có cảm tình gì với nó, nhiều năm nay anh vẫn giữ Dương thị lại, một là để che giấu thế lực thật sự của anh, hai là vì mẹ mình, vì mẹ, anh không thể để Dương thị rơi vào tay hai mẹ con ấy.
Nhưng bây giờ…
Bây giờ anh hủy đi Dương thị, một là vì tối hôm qua ông cụ đã lừa gạt anh.
Hai là vì Hàn Nhã Thanh, hủy đi Dương thị, thì vĩnh viễn sẽ không rơi vào tay cô ấy, hiệp ước của bọn họ vĩnh viễn không thể thành công, cô không thể nào ly hôn được!!