Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1617

“Mẹ, thà rằng mẹ nói cho con lúc đó còn hơn, giờ chỉ cần nghĩ đến việc con đã chung sống với anh ta suốt năm năm trời, chưa kể ba cũng bị chuyện này hại chết là con đã thấy khổ sở, đau đớn hơn cả cái chết rồi.” Cuối cùng, những giọt nước mắt của Liễu Ảnh cũng không kìm lại được nữa. Nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện muốn biết chân tướng ngay từ năm năm trước, cho dù cô có phải chết đi chăng nữa.

“Liễu Ảnh, mẹ thật sự không ngờ bà ta sẽ nói mọi chuyện với con. Mẹ vốn định giấu nhẹm chuyện này đi, mãi mãi không để con biết. Đợi năm năm trôi qua là con có thể rời đi, sau đó có thể sống cuộc sống tự do của riêng con, nhưng mẹ không ngờ đám người nhà họ Tư Đồ lại tàn nhẫn như vậy. Mẹ thật sự không ngờ, đến giờ phút này mà bà Tư Đồ lại nói cho con biết sự thật.” Nghe tiếng khóc của con gái, mẹ Liễu cũng đau lòng khóc theo: “Sao trên đời lại có loại người tàn nhẫn như vậy chứ? Tại sao bà ta lại nói chuyện này với con? Sao bà ta lại nhẫn tâm đến mức đó chứ? Rốt cuộc bà ta có còn có chút lương tâm nào không?

“Rõ ràng là mọi thứ đã kết thúc rồi, thời gian thỏa thuận năm năm đã kết thúc, vậy mà bà ta lại nói ra mọi chuyện ngay lúc này. Rõ là bà ta cố ý, vốn dĩ ngay từ đầu bà ta đã không chịu buông tha cho con rồi.” Mẹ Liễu càng nói càng giận, càng nói bà lại càng kích động: “Mẹ đúng là đồ ngốc mà. Mẹ ngốc quá! Đáng ra mẹ phải lường trước đến trường hợp này. Nếu biết mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy thì năm đó mẹ thà nói hết cho con còn hơn.”

“Ban đầu mẹ cứ nghĩ chỉ cần con không biết chuyện gì, cứ đợi năm năm trôi qua thì tất cả sẽ kết thúc.

Trước đó, khi chấp nhận thỏa thuận, con chỉ muốn cứu ba con là chính, mà khi ấy ba con thực sự đã được thả ra rồi. Mẹ nghĩ cứ để con cho rằng sự nỗ lực của con đã đạt được kết quả, như vậy con sẽ không phải day dứt, khổ sở, nhưng tại sao? Tại sao lại nói với con sự thật ở thời điểm này chứ? Sao bọn họ lại độc ác như vậy?” Nói đến đây, cuối cùng mẹ Liễu cũng không nhịn được nữa mà khóc òa lên.

“Bây giờ mẹ phải làm sao? Phải làm sao đây?” Mẹ Liễu hiểu tính con gái mình, cho nên giờ phút này bà thực sự lo lắng, bà lo con gái sẽ làm ra chuyện quá khích gì đó.

“Liễu Ảnh, con ra nước ngoài đi được không? Con ra nước ngoài với mẹ được không?” Lúc này đây, mẹ Liễu chỉ muốn ngăn chặn những điều tồi tệ có thể xảy đến. Chuyện năm xưa đã qua rồi, bà không muốn bới móc truy cứu lại làm gì nữa. Bây giờ, bà chỉ hy vọng đứa con gái của mình được sống bình an mà thôi.

Trong lòng mẹ Liễu hiểu rất rõ, họ không phải đối thủ của nhà họ Tư Đồ, người nhà họ Tư Đồ đó chỉ dùng một ngón tay thôi cũng đủ để bóp chết mẹ con bà. Năm năm trước, bà đã hiểu rõ điều này rồi.

Vậy nên, bà mới không nói chân tướng mọi việc cho con gái nghe. Khi ấy, chồng bà qua đời, bà chỉ muốn bảo vệ an toàn cho hai đứa con của bà. Vì hai con, bà có thể sẵn sàng chịu bất cứ thiệt thòi gì, có thể chịu đau khổ tủi nhục.

Năm năm, bà đã chịu đựng suốt năm năm trời. Đến khi bà nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi, năm năm đã qua, con gái bà sẽ được tự do, con gái bà sẽ có cuộc sống thật tốt, vậy thì quãng thời gian năm năm chịu đựng của bà đều là đáng giá.

Mấy ngày trước, thấy sắp đến thời gian kết thúc thỏa thuận, nên bà đã gọi điện cho con gái, muốn con gái ra nước ngoài. Khi ấy, bà chỉ sợ ngộ nhỡ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Nhưng lúc ấy, Liễu Ảnh lại nói cô sẽ ở lại trong nước vì còn có việc phải làm. Mà bởi vì trước giờ bà luôn lừa gạt chuyện năm năm trước, nên lúc đó bà cũng không gặng hỏi nhiều, bởi bà cũng không ngờ là sẽ có chuyện như vậy xảy đến.

“Không, hiện giờ con không thể đi được.” Liễu Ảnh cố nén nước mắt vào trong. Nếu cô không biết sự thật thì không nói làm gì, nhưng một khi đã biết thì phải đi hỏi cho ra lẽ.

Cô muốn tới gặp Tư Đồ Không hỏi cho rõ ràng.

“Liễu Ảnh, con đừng kích động quá! Không được làm chuyện dại dột! Chúng ta không đấu lại được người nhà Tư Đồ đâu. Chuyện trước kia đừng nghĩ tới nữa. Con qua đây đi, chúng ta lại bắt đầu cuộc sống của riêng chúng ta, con không thể xảy ra chuyện được. Mẹ không thể để con xảy ra chuyện được đâu.”

Chuyện mẹ Liễu lo lắng nhất chính là đây. Vào khoảnh khắc nghe thấy những lời Liễu Ảnh nói, trái tim bà bị dọa đến nỗi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Bây giờ, bà chỉ nóng lòng muốn bay ngay về để đưa con gái mình đi.

Đáng ra bà nên quay về sớm, đáng ra bà phải quay về đưa con gái đi ngay khi thỏa thuận kết thúc. Bà không nên chần chừ, lần lữa mãi chỉ vì lo sợ con gái phát hiện ra chuyện năm xưa.

“Mẹ, mẹ yên tâm. Con sẽ không sao đâu. Con chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện thôi. Con nhất định phải hỏi cho ra lẽ.” Hai mắt Liễu Ảnh từ từ nhắm lại. Bởi vì nhắm mắt lại mà những giọt nước mắt cô vẫn luôn cố nén không để chúng tuôn rơi cuối cùng lại lăn dài xuống thêm lần nữa.

Cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, không thể. Ít nhất cô phải có được một câu trả lời thỏa đáng từ phía Tư Đồ Không.

“Liễu Ảnh, không cần hỏi đâu, mọi chuyện đã qua rồi, con hãy để mọi thứ trôi qua như vậy đi. Con đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, mẹ chỉ cần con khỏe mạnh thôi. Mẹ không muốn con xảy ra chuyện. Nếu con có chuyện gì thì mẹ thật sự không sống nổi nữa đâu.” Trong lòng mẹ Liễu giờ phút này không phải là không có hận thù, không phải là không oán trách, cũng không phải bà không muốn đi đòi lại công lý cho chồng, mà là bà không thể để hai đứa con của mình gặp chuyện thêm nữa!

“Mẹ, con không thể, con không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Con nhất định phải tìm Tư Đồ Không hỏi cho ra lẽ.” Liễu Ảnh vẫn nhắm nghiền hai mắt. Dòng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Bàn tay cầm điện thoại di động vẫn luôn siết chặt, ngón tay đang siết lại ấy đều không ngừng run rẩy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK