CHƯƠNG 27: ĐIỀU TRA RA ĐƯỢC (2)
“Hàn Nhã Thanh từ nhỏ sống với mẹ, trước sau đã chuyển qua mấy nơi, nhưng người quen biết Hàn Nhã Thanh đều nói mặt cô ấy đầy tàn nhang, vừa xấu lại ngốc. Bất kể cô ấy học ở trường nào cũng có thành tích rất tệ. Nhưng lúc cô ấy học cấp ba lại có một người bạn trai, nghe nói còn là quen biết từ nhỏ, tình cảm thật sự rất tốt. Điều kiện của người kia không tệ, đẹp trai, học tập cũng tốt. Em đoán chắc hẳn cậu ta coi trọng thân phận cô cả nhà họ Hàn của cô ấy. Dù sao khi đó cô ấy đã trở về nhà họ Hàn , nhưng sau đó bị Ông cụ Hàn biết được chuyện này liền đặt ra việc đám cưới giữa Hàn Nhã Thanh với nhà họ Dụ .” Cậu năm Tào điều tra thật sự vẫn rất cẩn thận.
“Lúc đó cô ta có phản ứng gì?” Cậu ba Dương chậm rãi nheo mắt lại, anh muốn biết phản ứng của cô lúc đó.
“Phản ứng của cô ấy à? Theo em điều tra được, lúc đó cô ấy không có phản ứng quá lớn, trước sau đều không định phản đối, hoàn toàn làm theo ý của ông cụ Hàn , thật giống như căn bản không có chuyện bạn trai này. Em nghĩ, với đầu óc của cô ấy chắc hẳn cũng không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa đâu. Em thấy có thể cô ấy căn bản không hiểu gì về tình cảm.” Cậu năm Tào nghĩ đến phản ứng của Hàn Nhã Thanh lúc trước mà âm thầm lắc đầu.
Mắt cậu ba Dương híp lại có phần suy nghĩ sâu xa. Phản ứng này của cô là bình thường sao?
“Anh ba, em cảm thấy, bây giờ cô cả Hàn này không có gì có thể khai quật cả. Anh cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người cô ấy chứ?” Cậu năm Tào đặc biệt thấy khó hiểu về điều này.
Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ có đôi mắt hình như trầm hơn. Với những chứng cứ điều tra ra được trước mắt thì hình như thật sự không có chút liên quan gì tới Hàn Nhã Thanh
Hơn nữa, tất cả chứng cứ đều chứng minh không phải là cô, nhưng… trong lòng anh vẫn nghi ngờ.
“Tổng giám đốc, nghe nói, đêm qua cô cả Hàn đột nhiên mắc bệnh, sáng sớm hôm nay Ông cụ Hàn lại đưa cô ấy tới nước M.” Rạng sáng hôm sau, thư ký Ngô liền tới báo cáo. Bởi vì Tổng Giám đốc căn dặn anh ta để ý tới tình hình bên kia.
Dương Tầm Chiêu đột nhiên dừng lại, mắt cũng híp lại có thêm vài phần nguy hiểm sắc bén: “Mắc bệnh à?”
Đêm qua còn tốt, sao hôm nay lại đột nhiên mắc bệnh được?
Anh vốn còn muốn tìm một cơ hội lại đi thử cô một lần nữa, không ngờ cô tự nhiên nhanh chóng rời đi như vậy.
Chuyện này hình như quá trùng hợp, hơn nữa cũng quá đột ngột.
“Vâng, tinh thần của cô Hàn vốn có vấn đề, đêm qua đột nhiên phát bệnh đã mất khống chế.” Thư ký Ngô cẩn thận báo cáo lại tin tức mình nhận được: “Sáng sớm hôm nay, người nhà họ Hàn đã vội vàng đưa Cô Hàn đi xuất ngoại. Chắc hẳn bệnh của Cô Hàn rất nghiêm trọng.”
“Đi điều tra xem.” Khóe miệng Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, trong sự lạnh lùng lại có chút nghiêm túc. Anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Nếu cô thật sự mắc bệnh thì cũng thôi, nếu không phải, vậy chuyện này lại thú vị đây.
“Vâng.” Thư ký Ngô hơi sửng sốt. Cho dù anh ta không rõ vì sao tổng Giám đốc Bạch muốn làm như thế, nhưng vẫn nhanh chóng đáp ứng.
“Tổng giám đốc, đã điều tra ra được.” Ba ngày sau, thư ký Ngô mang về tin tức đồng thời còn kèm theo một tập ảnh đặt ở trước mặt Dương Tầm Chiêu .