CHƯƠNG 442: CẬU BA DƯƠNG QUÁ GIAN XẢO (3)
“Thanh Thanh, tấm lòng cậu ta đối với cháu là thật, mấy năm qua nhất định cháu cũng chưa nỡ buông, cho nên hai đứa…” Ông cụ Hàn thấy Hàn Nhã Thanh không nói gì, ánh mắt bỗng rực sáng, định khuyên cô thêm mấy câu.
“Ông ơi, giờ cháu không muốn nói đến mấy chuyện đó đâu.” Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa ngắt lời ông cụ, thái độ rất kiên định.
Cô không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, chuyện đã qua sáu năm rồi, có rất nhiều thứ đã thay đổi, quá khứ chỉ là quá khứ, không thể nào trở lại như trước.
“Haiz.” Ông cụ Hàn khẽ thở dài, lẳng lặng lắc đầu, có điều cũng không nói thêm gì nữa.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn ở trong phòng bệnh cùng ông cụ Hàn, đám Hàn Trung Dung sau khi đi rồi thì chưa thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.
Khoảng tám giờ tối, điện thoại của Hàn Nhã Thanh bỗng vang lên, cô vốn tưởng là cuộc gọi của hai cục cưng, có điều vừa cầm máy lên cô lại phát hiện người gọi là thư ký Lưu.
Nghĩ đến chuyện lúc trước Dương Tầm Chiêu từng dùng điện thoại của thư ký Lưu gọi cho cô, ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, do dự mãi không nhận.
Đầu dây bên kia, Dương Tầm Chiêu thấy điện thoại của thư ký Lưu kêu mấy tiếng mà Hàn Nhã Thanh vẫn chưa nghe máy, anh hơi nheo mắt, nghĩ, cô đang sợ anh lại dùng điện thoại của thư ký Lưu gọi cho mình nên mới không nghe đúng không?
Người đàn bà này đúng là khiến người ta tức chết mà!
“Tổng giám đốc, mợ chủ không nghe điện thoại ạ.” Hàn Nhã Thanh không nghe máy, thư ký Lưu hơi lo lắng nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình.
“Gọi lại.” Lúc này Dương Tầm Chiêu đã tức đến mức nghiến răng, cô được lắm, giờ đến cả điện thoại của thư ký Lưu cũng không nghe.
Cô đang quyết tâm trốn tránh anh!
Thư ký Lưu lại bấm số Hàn Nhã Thanh, tiếp tục gọi.
Hàn Nhã Thanh thấy thư ký Lưu gọi lại, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghe máy. Có điều, cô cũng chẳng vội lên tiếng, cô nghĩ, nếu là Dương Tầm Chiêu gọi, cô sẽ cúp luôn.
Dương Tầm Chiêu bây giờ đúng là càng ngày càng vô lý!
“Mợ chủ, cô có thể tới đây một lúc không?” Trong điện thoại vang lên giọng nói của thư ký Lưu.
“Thư ký Lưu, có chuyện gì không?” Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày, thư ký Lưu tìm cô có chuyện gì? Còn muốn cô qua đó?
“Bản thỏa thuận hồi trước của mợ chủ có chút vấn đề, hôm nay luật sư Minh có đến tìm tôi, cho nên có thể làm phiền mợ chủ qua đây một chuyến không?” Thư ký Lưu ăn nói vô cùng khách khí, lại có vài phần nghiêm túc.
“Vấn đề gì?” Hàn Nhã Thanh hơi ngẩn ra, bản thỏa thuận chỉ viết có hai điều thì có vấn đề gì được chứ?
“Vấn đề hơi nghiêm trọng, luật sư Minh nói hôm nay sẽ phải đưa lên toà án, nói là phải khởi tố, tôi cũng đã ngăn cản nên muốn hỏi qua mợ chủ một câu.” Giọng nói của thư ký Lưu càng nghiêm trọng hơn.
“Khởi tố?” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh thoáng lóe lên, bản thỏa thuận giữa cô với Dương Tầm Chiêu thì có gì mà khởi tố?
“Thư ký Lưu, anh đang nói đùa đấy à? Có lẽ hẳn là tôi nên hỏi Ngài Dương lại định giở trò gì?” Hàn Nhã Thanh cảm tháy đây nhất định là trò quỷ của Dương Tầm Chiêu, không biết anh ta lại muốn làm gì nữa?
“Mợ chủ, tôi không nói đùa, bản thỏa thuận của hai người thực sự có vấn đề, mấy dòng đầu trên bản thỏa thuận cơ bản đã biến mất, chỉ còn lại mấy chữ, mà mấy dòng này đã cấu thành tội tiết lộ cơ mật nghiêm trọng, nếu khởi tố, lập án, mợ chủ có thể sẽ phải ngồi tù.”
Hàn Nhã Thanh sững sốt, chớp mắt mấy cái, chuyện gì thế này?
Chữ trên bản thỏa thuận tự biến mất là có ý gì?
Mấy dòng còn lại lại biến thành tiết lộ cơ mật là thế nào?
Hàn Nhã Thanh nhớ lại lúc đó khi viết bản thỏa thuận mới thì Dương Tầm Chiêu có uống rượu, hôn cô, lúc đó cô mơ mơ màng màng.
Anh ta đã làm gì lúc đó?
“Mợ chủ, nếu cô không tin, tôi chụp ảnh gửi cô nhé, cô xem qua xem.” Thư ký Lưu lại nói thêm một câu, chẳng chờ Hàn Nhã Thanh trả lời, anh ta đã chụp ảnh gửi cho cô.
Hàn Nhã Thanh mở ảnh chụp, trong hình chỉ có một tờ giấy, cô nhận ra đó chính là tờ giấy bọn họ từng viết bản thỏa thuận hồi trước, bên dưới còn có chữ kí của cô.
Nhưng chữ ký của Dương Tầm Chiêu đã biến mất, hơn nữa đúng như thư ký Lưu nói, phần chữ phía trên cơ bản đều đã biến mất, chỉ còn lại mấ dòng, Hàn Nhã Thanh đọc lại một lượt, sau đó cô mở tròn mắt hết cỡ, hiển nhiên, vừa nãy thư ký Lưu đã nói rất cô đọng, chỉ với nội dung này thôi đủ để cô ngồi tù cả đời.
“Mợ chủ, luật sư Minh nói, nếu hôm nay việc này không được giải quyết, ngày mai sẽ trình lên tòa án.” Đúng lúc này, giọng nói của thư ký Lưu lại vang lên.
“Anh ở đâu?” Hàn Nhã Thanh hít một hơi, cô biết chuyện này có vấn đề, cô cũng biết có thể là do Dương Tầm Chiêu giở trò quỷ, nhưng có thứ này, cô không thể không để ý đến.
Thư ký Lưu nhanh chóng báo địa chỉ.
“Được, tôi tới ngay.” Hàn Nhã Thanh biết chỗ đó là một nhà hàng rất nổi tiếng, quy mô rất lớn và trang trọng. Tâm lý Hàn Nhã Thanh cũng thoáng thả lỏng đôi chút, cô chỉ sợ thư ký Lưu hẹn cô đến khách sạn hay những chỗ tương tự.
“Tổng giám đốc, Mợ chủ nói sẽ đến ngay.” Thư ký Lưu cúp máy, nhìn tổng giám đốc nhà mình, lặng lẽ thở hắt ra.
“Ừm, tiếp theo cứ làm theo lời tôi nói.” Dương Tầm Chiêu khẽ nhếch môi, chỉ cần cô tới là được.
Anh biết hiện giờ cô đang đề phòng anh như phòng giặc cướp, nếu anh bảo cô tới, cô nhất định sẽ không đi.
Anh càng hiểu rõ, với sự cảnh giác của cô, anh cũng tuyệt đối không có cơ hội để làm gì cô, cho nên anh mới để thư ký Lưu làm vậy.
“Được.” Da đầu thư ký Lưu hơi tê tê, nhưng tổng giám đốc nói vậy, anh ta không dám không nghe.
Dương Tầm Chiêu ra khỏi phòng, cũng không lâu sau, Hàn Nhã Thanh đã đến.
Cô bước vào phòng, không thấy Dương Tầm Chiêu, con ngươi hơi lóe lên, Dương Tầm Chiêu không ở đây khiến cô có chút bất ngờ.
Cô lẳng lặng quan sát từng góc phòng, cũng không hề phát hiện camera, cô thoáng thở hắt ra một hơi.
“Mợ chủ, cô xem đi.” Thư ký Lưu đưa bản thỏa thuận kia cho Hàn Nhã Thanh.
Cô tỉ mỉ kiểm tra một lượt, phát hiện đây đúng là bản thỏa thuận lúc trước cô đã viết.
Nhưng trên đó đã mất rất nhiều chữ, chỉ còn lại vài dòng và chữ ký của cô.
Bản thỏa thuận vốn do cô viết, mấy dòng sót lại cũng là chữ của cô.
Tuy lúc trước Hàn Nhã Thanh đã nhìn qua ảnh, nhưng hiện giờ xem lại vẫn khiến cô kinh hãi.
Cô suy nghĩ, tại sao lại thành ra thế này?
Cô biết có một loại bút, chữ viết ra sau một thời gian ngắn sẽ biến mất, nhưng vì sao vẫn còn sót lại vài dòng, hơn nữa lại còn là mấy dòng này?