Chương 1611
Bà ta muốn nói lại thôi, nhưng Liễu Ảnh đã lập tức đoán ra điều bà ta muốn nói.
“Vậy nên, bà đang lo lắng tôi sẽ bám lấy con trai bà không chịu buông tay sao?” Liễu Ảnh khẽ cười thành tiếng, rõ ràng xen lẫn vẻ châm chọc: “Về chuyện này thì bà Tư Đồ Không cần lo lắng. Tôi tuyệt đối sẽ không bám lấy con trai bà không buông đâu.”
Cô dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Nếu bà Tư Đồ tìm tôi vì chuyện này thì tôi nghĩ, hôm nay có lẽ bà đã tìm nhầm người rồi.
Người bà nên đi gặp hẳn phải là con trai mình đấy.”
“Tôi hiểu tính tình của Không, nó không phải người có tâm địa sắt đá. Lúc trước, cho dù là vì lý do gì mà nó giữ cô lại bên cạnh thì dù sao hai người cũng đã chung sống với nhau năm năm. Tóm lại, chuyện trước kia cũng là nó đã khiến cô ấm ức, nên chắc hẳn nó sẽ muốn tìm cách bù đắp cho cô. Cô có yêu cầu gì…” Bà Tư Đồ vẫn nói bằng chất giọng ôn hòa trước sau như một đó, nhưng sức sát thương lại vô cùng tàn bạo.
Liễu Ảnh thẳng thừng bật cười thành tiếng: “Tôi không có bất cứ yêu cầu gì cả. Vả lại, bà cũng không cần lo lắng con trai mình sẽ mềm lòng, nương tay, không cần lo lắng anh ta sẽ cảm thấy áy náy đâu. Anh ta hoàn toàn không hề có hai thứ cảm xúc đó.
Bà Tư Đồ, bà vẫn chưa hiểu rõ con trai mình đâu.”
Trước đó Liễu Ảnh vẫn khá lịch sự với với bà Tư Đồ, nhưng đến giờ, thái độ của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Hiện giờ cô đã hiểu mục đích bà Tư Đồ gọi cô đến, không chỉ vì muốn đuổi cô đi, mà còn để làm nhục cô.
“Tất nhiên, bà Tư Đồ cũng không cần lo tôi sẽ bám vào con trai bà không chịu buông. Tôi còn là người muốn ra đi hơn bất cứ một ai khác nữa kìa.” Sắc mặt Liễu Ảnh dần trầm xuống: “Tuy nhiên, trước lúc rời đi, tôi nhất định phải làm rõ mọi chuyện đã.”
Cô không thể cứ thế mà đi trong mơ hồ mê muội như vậy.
Thấy thái độ của Liễu Ảnh thay đổi, ánh mắt bà Tư Đồ hơi sầm lại, nhưng rồi đã lập tức khôi phục dáng vẻ thản nhiên, bình tĩnh: “Tất nhiên là nên làm rõ mọi chuyện. Đã năm năm rồi, Tư Đồ Không cũng không nên tiếp tục gạt cô nữa.”
“Thật ra, những chuyện xảy ra lúc đó không liên quan gì đến cô, nó không nên đối xử với cô như vậy. Hôm nay, tôi thay mặt nó gửi đến cô một lời xin lỗi. Cô là một đứa con ngoan, năm năm nay, đã làm cho cô phải ấm ức rồi.” Ánh mắt bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh có vẻ rất chân thành, nhưng từng từ từng chữ này của bà ta lại đâm thẳng vào tim gan người khác.
Đồng tử trong mắt Liễu Ảnh hơi dao động. Cô không ngu ngốc mà trái lại còn rất nhạy cảm, phản ứng cũng rất nhanh. Nếu trước đó cô còn có chút hiểu lầm về bà Tư Đồ thì bây giờ đã hoàn toàn không còn nữa.
Bà ta nói câu này nghe như thể đang xin lỗi, nhưng thực ra từng câu từng chữ bà ta nói đều đang sỉ nhục cô.
Đã làm cô ấm ức sao? Thời gian năm năm đối với cô mà nói, không chỉ là ấm ức. Kể cả ngay từ phút ban đầu, cũng không phải chỉ có ấm ức không thôi.
Đó là một sự sỉ nhục, bẽ bàng, mà giờ khắc này, bà Tư Đồ còn đang đứng trước mặt cô nhấn mạnh sự nhục nhã đó.
Phải, có lẽ hôm nay bà ta gọi cô đến, ép cô rời đi chỉ là việc thứ yếu. Mục đích chính của bà ta thực chất là để sỉ nhục cô.
Đã vậy thì Liễu Ảnh cũng không cần phải khách khí với bà ta nữa. Người khác sợ bà Tư Đồ chứ cô thì không sợ, người khác nịnh nọt bà Tư Đồ còn cô lại khinh thường bà ta.
“Bà Tư Đồ Không không nhận thấy câu mình nói nghe rất buồn cười à? Bà nói với tôi như vậy khác nào giả mù sa mưa. Bà Tư Đồ, có chuyện gì bà cứ việc nói thẳng, cần gì phải giả tạo như vậy.”
Cuối cùng, nét mặt luôn điềm tĩnh, bình thản của bà Tư Đồ cũng đã xuất hiện sự biến đổi. Hiển nhiên bà ta không ngờ tới Liễu Ảnh sẽ nói như vậy với mình. Ánh mắt bà ta hiện thêm vẻ tức giận, còn thấp thoáng cả lòng hận thù.
Năm xưa, chồng bà ta qua đời vì bị ba Liễu Ảnh hại chết. Mối thù này, bà ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Thế mà hôm nay, Liễu Ảnh lại còn dám ăn nói với bà ta như thế.
“Cô không thấy mình nói chuyện với người lớn như vậy là thiếu lễ phép sao? Ba mẹ cô dạy cô như vậy đấy à?” Rõ ràng là bà Tư Đồ đã nổi giận.
“Ba mẹ tôi dạy tôi thế nào không liên quan gì đến bà, nhưng dáng vẻ giả dối của bà đúng là làm cho người ta thật sự rất khó chịu. Bà luôn miệng nói là không đành lòng nhìn Tư Đồ Không làm tổn thương tôi, nhưng thật ra, trong lòng bà lại rất muốn làm vậy đấy. Có khi, bà chỉ ước mong sao Tư Đồ Không hành hạ tôi đến chết luôn phải không?” Liễu Ảnh thật sự không thích chơi trò lá phải lá trái với người khác, có chuyện gì muốn nói thì sẽ nói thẳng ra luôn. Bây giờ, cô đã hiểu rõ mục đích thật sự của bà Tư Đồ rồi.
Đồng tử trong mắt bà Tư Đồ chợt động, khóe môi mím lại: “Ba cô hại chết chồng tôi, chẳng lẽ cô lại còn trông chờ tôi sẽ cứu cô à?”
“Tôi đương nhiên là không trông chờ bà Tư Đồ sẽ cứu tôi. Nhưng đã thẳng thắn mọi chuyện rồi thì bà Tư Đồ cũng không cần giấu đầu giấu đuôi như vậy, càng không cần giả bộ làm người tốt trước mặt tôi. Cần gì chứ? Cũng đã là kẻ thù của nhau rồi, lại còn là huyết hải thâm thù, bà cần gì phải giả bộ làm người tốt trước mặt tôi.” Liễu Ảnh không thể lý giải nổi suy nghĩ của bà Tư Đồ.