Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1345: DÁM ĐỘNG VÀO CON CỦA ANH? (1)

Mấy năm nay, cô ta cũng vẫn luôn mừng thầm vì một vinh dự đặc biệt như vậy, cô ta nghĩ rằng trong lòng Dương Tầm Chiêu cô ta là khác biệt.

Mà mấy năm nay Dương Tầm Chiêu vẫn luôn độc thân, bên cạnh Dương Tầm Chiêu không có người phụ nữ nào, cho nên Trác Hiểu Lam luôn nghĩ vị trí đó sẽ là của cô ta, cô ta luôn nghĩ cuối cùng người phụ nữ bên cạnh Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ là cô ta.

Từ nhỏ đến lớn, Trác Hiểu Lam vẫn luôn sống trong lời khen ngợi, cô ta xinh đẹp, cô ta thông minh, còn không phải người thông minh bình thường, cô ta thông minh hơn tất cả mọi người, cô ta là một thiên tài.

Cho nên, từ nhỏ Trác Hiểu Lam đã quen được khen ngợi, cũng đã quen thành công, trong nhận thức của cô ta, chỉ cần cô ta muốn thì nhất định phải có được, cũng chính vì vậy mà sự yêu thích của cô ta đối với Dương Tầm Chiêu trở thành một loại cố chấp.

Trước kia bên cạnh Dương Tầm Chiêu không có phụ nữ nào, khi đó trong đầu cô ta không có ý nghĩ mạnh mẽ coi Dương Tầm Chiêu là của riêng mình, cho đến khi biết đến sự xuất hiện của Hàn Nhã Thanh…

Lúc đầu cô ta còn kiềm nén bản thân, còn nói chúc phúc cho Dương Tầm Chiêu, sau đó cô ta phát hiện Hàn Nhã Thanh không thể có con, sau đó lại biết năm năm trước Hàn Nhã Thanh đã có hai đứa con trai, cô ta cho rằng một người phụ nữ như vậy không xứng với Dương Tầm Chiêu chút nào.

Khi đó, tâm lý của cô ta trở nên mất cân bằng, bởi sự mất cân bằng tâm lý đã khiến cho sự cố chấp về Dương Tầm Chiêu trong lòng cô ta ngày càng điên cuồng.

Loại cố chấp đó khiến cô ta phát điên, loại cố chấp đó khiến cô ta điên cuồng muốn làm một chuyện.

Cho nên cô ta cố ý đưa ra kết quả chẩn đoán vô sinh của Hàn Nhã Thanh cho ông cụ Dương và bà cụ Dương, cô ta còn cố tình cắt ghép video của ông cụ Dương và Hàn Nhã Thanh nói chuyện trên ban công bệnh viện rồi tung lên mạng, để mọi người công kích Hàn Nhã Thanh.

Cô ta nghĩ như vậy thì chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ rời khỏi Dương Tầm Chiêu.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Dương Tầm Chiêu lại trực tiếp tổ chức họp báo, nói là kiếp này nếu không phải Hàn Nhã Thanh thì anh không kết hôn, chuyện đó khiến Trác Hiểu Lam rất phiền lòng.

Sau đó cô ta phát hiện thế mà Hàn Nhã Thanh lại là cô cả nhà họ Đường, lúc đó cô ta biết chỉ dựa vào năng lực bản thân thì không thể đối phó với Ôn Hàn Nhã Thanh nên đã chủ động liên hệ với Đường Bách Khiêm, hợp tác với Đường Bách Khiêm.

Cô ta rất rõ ràng, từ khi cô ta lựa chọn hợp tác với Đường Bách Khiêm, con đường này sẽ không thể quay lại, hoặc là thành công, loại bỏ Hàn Nhã Thanh khỏi bên người Dương Tầm Chiêu, hoặc là thất bại…

Không, cô ta sẽ không thất bại đâu, cô ta tuyệt đối sẽ không thất bại!

Nửa đời trước của Trác Hiểu Lam quá suôn sẻ, cuộc sống thành công dường như muốn cái gì là có cái đó khiến Trác Hiểu Lam không thể chấp nhận bất kỳ cản trở và thất bại nào.

Thứ duy nhất mà Trác Hiểu Lam không có được cả đời này chính là Dương Tầm Chiêu, cho nên sự cố chấp này càng ngày càng bành trướng trong lòng cô ta, bởi vì cái loại cầu mà không được bày khiến Trác Hiểu Lam hoàn toàn phát điên, cho nên những gì cô ta làm tiếp theo không kiêng nể gì nữa.

“Tại sao tôi phải lừa chị? Chị cho rằng ai cũng nói dối như chị sao? Từ nhỏ đến giờ tôi đã nói dối chị bao giờ chưa?” Trác Thanh biết không phải Trác Hiểu Lam không tin lời mình nói, chỉ là Trác Hiểu Lam không thể chấp nhận sự thật này.

Trác Hiểu Lam không thể chấp nhận Dương Tầm Chiêu chán ghét cô ta.

“Không, không thể nào, Tầm Chiêu sẽ không ghét tôi đâu, Tầm Chiêu luôn tin tưởng tôi nhất, Tầm Chiêu đối với tôi vẫn luôn khác biệt, trong lòng Tầm Chiêu đích luôn có tôi.” Bên kia điện thoại, Trác Hiểu Lam điên cuồng lắc đầu, cô ta không tin, không tin những gì Trác Thanh nói.

“Trác Hiểu Lam, đến lúc này mà chị vẫn còn nằm mơ sao? Thanh Thanh đối với Tầm Chiêu mà nói còn quan trọng hơn tính mạng của cậu ấy, vậy mà bây giờ chị lại hại cô ấy hết lần này đến lần khác, thậm chí còn muốn giết chết Thanh Thanh, chị nghĩ Tầm Chiêu có thể tha thứ cho chị sao?” Trác Thanh không khỏi lắc đầu, Trác Hiểu Lam đã làm quá nhiều chuyện tổn thương Thanh Thanh, thậm chí cô ta còn nói với Tầm Chiêu về tình cảm trước kia.

Trác Thanh thấy Trác Hiểu Lam thực sự ngốc đến nực cười, có thể Trác Hiểu Lam là một thiên tài về y học, nhưng Trác Hiểu Lam chắc chắn là một kẻ ngu ngốc trong chuyện tình cảm.

“Không, không phải đâu, Tầm Chiêu sẽ không trách tôi, Tầm Chiêu sẽ không trách tôi đâu, rõ ràng Tầm Chiêu với tôi vẫn luôn là gần gũi nhất, gần gũi hơn cả các người.” Trác Hiểu Lam vẫn luôn vì điều này mà tự hào, cô ta không chấp nhận sự thay đổi.

Cô ấy chỉ cho phép mình làm xằng làm bậy, thậm chí là điên cuồng, nhưng cô ta không cho phép người khác thay đổi với mình.

“Trác Hiểu Lam, trong lòng chị rất rõ Tầm Chiêu chỉ biết ơn chị vì chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước, cho nên những năm qua cậu ấy vẫn luôn tôn trọng chị, nhưng hiện tại chị đã mài mòn hết lòng cảm kích của Tầm Chiêu rồi, chị còn làm tổn thương người mà Tầm Chiêu coi trọng hơn cả tính mạng của mình. Chị đã làm bao nhiêu chuyện điên rồ, chị còn muốn Tầm Chiêu biết ơn chị sao? Trác Hiểu Lam, chị tự tin quá rồi đấy.” Trác Thanh không nể nang gì trực tiếp chọc thủng mơ mộng của Trác Hiểu Lam.

“Không phải, em không hiểu chuyện giữa chị và Tầm Chiêu, giữa bọn chị…” Trác Hiểu Lam lại hét lên, chuyện giữa cô ta và Dương Tầm Chiêu không cần ai phán xét.

Bọn họ đều không hiểu, không hiểu gì cả, chuyện giữa cô ta và Dương Tầm Chiêu chỉ có cô ta và Dương Tầm Chiêu hiểu thôi.

Cô ta biết Dương Tầm Chiêu đối với cô ta là khác biệt.

“Giữa chúng ta không có gì cả.” Lúc này đây, không đợi cậu hai Trác trả lời, giọng nói của Dương Tầm Chiêu đột nhiên vang lên, giọng nói của Dương Tầm Chiêu lúc này không có chút cảm xúc nào, lạnh như băng.

Một câu không có gì cả không thể rõ ràng hơn, thậm chí trực tiếp gạt bỏ hết mọi chuyện trước đây, cũng gạt bỏ sự giúp đỡ của Trác Hiểu Lam với mẹ anh năm đó.

Trước giờ Dương Tầm Chiêu không phải loại người vong ân phụ nghĩa, nhưng là ghi ân người như Trác Hiểu Lam, anh thấy hai mươi năm qua nhất định là mắt anh bị mù.

“Tầm Chiêu, là em sao? Thật là em sao?” Trác Hiểu Lam vừa mới bị Trác Thanh kích thích hết lần này đến lần khác, lúc này cô ta đang rơi vào trạng thái sắp sụp đổ, đột nhiên nghe thấy lời nói của Dương Tầm Chiêu, rõ ràng trong giọng nói lần tiếp theo có chút kích động, nhưng cũng có chút cẩn thận.

“Tầm Chiêu, em nghe chị nói, chị…” Lúc này Trác Hiểu Lam điên cuồng muốn bắt lấy thứ gì đó, lúc nãy cô ta còn nghi ngờ Trác Thanh lừa cô ta, không ngờ Dương Tầm Chiêu đến thật, nếu Dương Tầm Chiêu đến thật, vậy chắc chắn Dương Tầm Chiêu biết hết rồi.

Trác Hiểu Lam muốn giải thích, cô ta có thể không để ý tới người khác, nhưng cô ta không thể để Dương Tầm Chiêu trách cô ta.

“Chị hại người tôi yêu thương, làm tổn thương vợ tôi, tôi sẽ tính toán món nợ này cẩn thận.” Dương Tầm Chiêu không phải Trác Thanh, anh sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với Trác Hiểu Lam, anh muốn biểu đạt suy nghĩ của mình vào lúc này, những gì anh nói cũng là những gì anh sẽ làm tiếp theo.

Lạnh lùng không chút cảm xúc, giọng nói kia giống như lời nhắc nhở từ nơi sâu thẳm của địa ngục, lúc này Dương Tầm Chiêu tuyệt đối sẽ không nể tình Trác Hiểu Lam nữa.

Dương Tầm Chiêu cũng không giấu giếm mà để cho Trác Hiểu Lam biết điều này.

“Tầm Chiêu…” Trác Hiểu Lam cứng đờ, trong giọng nói rõ ràng có chút run rẩy: “Sao em có thể đối xử với chị như vậy? Tầm Chiêu, em không thể đối xử với chị như vậy, rõ ràng chúng ta…”

Trác Hiểu Lam có thể trực tiếp phản bác, có thể không tin những gì Trác Thanh nói, nhưng những gì chính miệng Dương Tầm Chiêu nói lúc này, hơn nữa những gì Dương Tầm Chiêu nói còn lạnh lùng gấp trăm lần, tàn nhẫn gấp trăm lần Trác Thanh.

Trác Hiểu Lam không tin cũng không được.

Chỉ là cô ta không thể chấp nhận được, cô ta không hiểu tại sao lại như vậy, tại sao lại thành ra thế này?

Vì sao?

“Lão đại bọn tôi đối với cô thế nào? Đại ca bọn tôi có giết cô cũng là may cho cô, cô suýt giết bà chủ của bọn tôi, mẹ kiếp cô còn có mặt mũi diễn trò đau khổ ở đây, cô có tự trọng chút được không?” Tính tình Cố Ngũ trước nay thẳng thắn, không nghe nổi nữa: “Vả lại lúc nãy đại ca bọn tôi đã nói rất rõ ràng, giữa cô và đại ca bọn tôi không có gì cả, vậy nên đừng dính cô với đại ca bọn tôi nữa, đừng khiến đại ca bọn tôi buồn nôn nữa.”

“Tầm Chiêu, rõ ràng trước kia em tin chị nhất, rõ ràng chúng ta là gần gũi nhất.” Trác Hiểu Lam không để ý đến Cố Ngũ, giờ phút này cô ta chỉ nhớ hai chuyện này.

Có thể trước kia Dương Tầm Chiêu tin cô ta, nhưng cô ta làm nhiều chuyện như vậy, có cảm kích và tin tưởng hơn nữa cũng bị cô ta làm mất hết rồi.

Huống chi thật ra Dương Tầm Chiêu cũng không tin cô ta nhiều như cô ta nghĩ, lúc chuyện Hàn Nhã Thanh không thể sinh con bị ông bà cụ Dương biết, khi đó người đầu tiên Dương Tầm Chiêu nghi ngờ chính là cô ta.

Về phần sự gần gũi mà Trác Hiểu Lam thì càng không tồn tại, Dương Tầm Chiêu chưa từng gần gũi cô ta, đó đều là Trác Hiểu Lam tự nghĩ vậy thôi.

“Đi thôi.” Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không để ý đến Trác Hiểu Lam, trực tiếp kéo Hàn Nhã Thanh, bảo Hàn Nhã Thanh ngồi lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK