CHƯƠNG 65 BA CON GẶP NHAU (2)
Hứa Dinh Dinh ôm Đường Vũ Kỳ lên xe xong quay người lại, thấy Đường Minh Hạo còn chưa lên xe, còn nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, mà cô ấy còn thấy ánh mắt của Dương Tầm Chiêu cũng đang nhìn về phía này.
Hứa Dinh Dinh liền sợ đến toát mồ hôi lạnh, cô ấy nhanh chóng đi tới trước mặt Đường Minh Hạo, chắn đi tầm mắt của Dương Tầm Chiêu, may là Đường Minh Hạo còn nhỏ, có lẽ Dương Tầm Chiêu cũng vừa nhìn về phía này, có lẽ vẫn chưa thấy Minh Hạo.
Hứa Dinh Dinh trực tiếp bế Đường Minh Hạo lên, đặt thằng nhóc vào trong xe.
Lúc Dương Tầm Chiêu nhìn qua, cũng có thấy Đường Minh Hạo, chẳng qua còn chưa nhìn rõ, đã bị một người phụ nữ chắn mất, Dương Tầm Chiêu nhíu mày, không hề thu về tầm mắt, vẫn nhìn như thế…
“Anh ba, anh tới rồi.” Vừa đẹp Tịch xuyên đi ra, thấy Dương Tầm Chiêu đang đợi ở ngoài, có chút ngoài ý muốn, anh ba là người rất bận rộn, căn bản anh ta cho rằng phải đợi rất lâu, không ngờ vậy mà anh ba lại tới nhanh như thế.
“Ừ.” Lúc này Dương Tầm Chiêu mới thu hồi tầm mắt, chỉ là trong lòng cứ cảm thấy là lạ, dường như bên kia có gì đó rất thu hút anh.
Cảm giác đó rất kì lạ, trước kia anh chưa từng có cảm giác như vậy, vì thế, Dương Tầm Chiêu lại nhìn về phía kia lần nữa.
Chẳng qua, lúc này Đường Minh Hạo đã lên xe, đến cả Hứa Dinh Dinh cũng đã lên xe.
“Anh ba, anh nhìn gì thế?” Tịch Xuyên nhìn theo ánh mắt của Dương Tầm Chiêu, chỉ là không thấy gì cả, vì thế thấy hơi kì lạ.
Dương Tầm Chiêu hơi lắc đầu, dương như muốn lắc bay loại cảm giác kì lạ trong lòng kia đi.
Hứa Dinh Dinh đang chuẩn bị lái xe, vô thức nhìn về phía sau lần nữa, thấy Tịch Xuyên đứng trước mặt Dương Tầm Chiêu, không khỏi ngây người.
Dương Tầm Chiêu đến đón anh ta sao?
Đúng vậy, cô vừa căng thẳng liền quên mất, anh ta là một trong lục thiếu của thành phố A, có quan hệ không tầm thường với Dương Tầm Chiêu.
Xem ra vừa rồi mình quá căng thẳng, tự mình dọa mình, Dương Tầm Chiêu đến sân bay đón Tịch Xuyên, không hề có chút quan hệ nào với hai đứa nhỏ.
Cô nói mà, lần này hai đứa nhỏ tới, đến Thanh Thanh cũng về sau mới biết, sao Dương Tầm Chiêu có thể biết được chứ.
Cho dù người đàn ông năm đó là Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu muốn điều tra rõ ràng chuyện này, sợ là cũng không dễ đến thế, cũng không có khả năng điều tra ra nhanh như vậy, còn điều tra tới chỗ hai đứa nhỏ.
Hứa Dinh Dinh khẽ thở phào một hơi, chỉ là thấy mặt cười xán lạn của Tịch Xuyên, đôi mắt cô hơi ngẩn ngơ.
Giữa cô và anh ta, cuối cùng vẫn là một sai lầm, vì thế, qua rồi, thì nên kết thúc, kết thúc mãi mãi.
“Anh ba, anh đến muộn một bước rồi, hai đứa nhỏ mà em nói với anh vừa đi, thật sự đáng tiếc, anh không nhìn thấy.” Tịch Xuyên nghĩ tới hai đứa nhỏ, không nhịn được muốn cười: “Anh ba, anh không biết đâu, hai đứa nhỏ kia thật sự rất đáng yêu, tuyệt đối là đứa nhỏ đáng yêu nhất mà em từng thấy.”
Đối với vấn đề này của Tịch Xuyên, Dương Tầm Chiêu không hề hứng thú, đứa nhỏ có đáng yêu hơn nữa, cũng không phải của anh, không có quan hệ gì với anh.
Nếu đã là đứa nhỏ của người khác đương nhiên anh sẽ không hứng thú.
“Đúng rồi, em có chụp ảnh lại, em lấy cho anh xem, anh xem xong nhất định sẽ thích, em cảm thấy không có ai thấy bọn nhỏ mà sẽ không thích.” Hiển nhiên Tịch Xuyên đã trúng độc của hai đứa nhỏ, cho dù anh ta không phải ba ruột, cũng không nhịn được mà khoe khoang, biểu cảm kia rõ ràng mang theo sự đắc ý, người không biết còn tưởng thật sự là bé con nhà anh ta.
Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ này của anh ta, thầm lắc đầu, Tịch Xuyên chính là một đứa nhỏ còn chưa lớn nha.
“Anh ba, em chụp vài tấm, đều cực kì đáng yêu.” Tịch Xuyên lấy điện thoại ra, mở máy, lật vài tấm ảnh lúc trước anh ta chụp cho Dương Tầm Chiêu xem.
Chỉ là, Tịch Xuyên lướt vài lần, cũng không tìm thấy ảnh mình chụp trước đó, anh ta nhớ rõ ràng là có chụp vài tấm, sao giờ không có tấm nào thế?
Tịch Xuyên ngây người, anh ta nhớ tới một chuyện, lúc vừa xuống máy bay, bé trai nói muốn mượn điện điện thoại của anh ta gọi điện thoại, anh ta không nghĩ nhiều, liền mở máy đưa cho đứa nhỏ, chẳng qua sau đó cuộc gọi của thằng nhóc không kết nối được, liền trả cho anh ta.
Vì thế, Tịch Xuyên chắc chắn trăm phần trăm, lúc đấy thằng nhóc kia đã xóa ảnh mà anh ta chụp rồi.
Vì thế, thứ khác trong máy anh ta không hề mất, chỉ mất có mấy tấm ảnh chụp hai đứa nhỏ.
“Vong ân bội nghĩa, khiến người khác quá đau lòng, vậy mà thằng nhóc kia lại xóa ảnh của em.” Khuôn mặt Tịch Xuyên buồn bực, anh ta giúp thằng nhóc kia lên xe, kết quả, thằng nhóc kia lại báo đáp anh ta thế này.
Vây mà lại xóa ảnh của anh ta.
Chỉ là, tại sao thằng nhóc phải xóa ảnh chụp nó?
IQ của đứa nhỏ này quá nghịch thiên mà, còn anh ta lại bị một đứa nhóc 3 – 4 tuổi tính kế như này.
Đột nhiên Tịch Xuyên nhớ ra trước khi lên máy bay, anh ta có lấy điện thoại của đứa nhỏ gọi vào máy của mình, anh ta nghĩ, nhỡ có chuyện gì, hai đứa nhỏ có thể gọi điện cho anh ta.
Dù sao, hai đứa nhỏ chỉ có 3 – 4 tuổi, bên cạnh lại không có người lớn, quả thật anh ta hơi lo lắng, sợ bọn nhỏ xảy ra chuyện gì.
Tịch Xuyên nhanh chóng mở lịch sử cuộc gọi, thấy lịch sử cuộc gọi trước đó cũng bị xóa mất, sắc mặt Tịch Xuyên liền đen lại.
Rốt cuộc đây là có ý gì, lợi dụng anh ta, sau đó một cước đạp bay anh ta, quả thật là qua cầu rút ván.
“Lúc trước cậu nói, hai đứa nhỏ chỉ có 3 – 4 tuổi?” Nghe thấy lời của Tịch Xuyên, trên mặt Dương Tầm Chiêu lại mang cảm xúc khác hoàn toàn.
Thông thường, một đứa nhỏ 3 – 4 tuổi tuyệt đối không thể làm được chuyện như thế.
“Đúng vậy, có lẽ là khoảng 4 tuổi.” Về điểm này, Tịch Xuyên rất khẳng định, lúc đó anh có nhìn qua bản sao khai sinh, nhìn thấy năm sinh, chẳng qua không ghi rõ ngày tháng cụ thể, lúc đó anh ta hoàn toàn bị tiếng “ba” dọa sợ, vì thế rất nhiều chuyện không quá chú ý.
“Cậu chắc chắn là thằng nhóc xóa chứ?” Mắt Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, đáy mắt càng thâm sâu hơn, không biết đang nghĩ gì.
“Chắc chắn, vừa xuống sân bay, chỉ có mình thằng nhóc động vào điện thoại của em, hơn nữa, đến lịch sử cuộc gọi với anh cũng bị xóa rồi, vì thế nhất định là thằng nhóc kia.” Tịch Xuyên càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng thêm buồn bực.
“Tại sao thằng nhóc phải xóa những thứ này?” Dương Tầm Chiêu dường như thấy có chút kì lạ, chuyện này có gì đó nói không rõ, một đứa nhỏ 4 tuổi, phải cảnh giác đến thế nào mới làm như vậy?
Hơn nữa rõ ràng Tịch Xuyên giúp bọn nhỏ, sao thằng nhóc vẫn còn làm vậy?
“Em cũng không hiểu.” Về chuyện này, Tịch Xuyên hoàn toàn không hiểu nổi, chẳng qua anh ta chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ đáng yêu, chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm, vì sao thằng nhóc kia lại phải xóa ảnh đi chứ?
Còn cả lịch sử cuộc gọi nữa.
“Anh ba, còn có chuyện này, lúc em nhìn bản sao khai sinh của bọn nhỏ, phần ba ruột để trống.” Lúc đó hai đứa nhỏ bảo anh ta giả làm ba chúng, vì thế, lúc anh ta nhìn bản sao khai sinh, rất chú ý chỗ này, anh ta ngừng chút, rồi nói tiếp: “Hai đứa nhỏ quay về lần này là để tìm mẹ chúng, nghe chúng nói, hình như mẹ chúng vừa kết hôn ở thành phố A.”
Tịch Xuyên không hề thích tiết lộ chuyện riêng của người khác chỉ là đột nhiên anh ba hỏi tới, đương nhiên anh ta biết thì sẽ không giấu, có gì nói hết, chẳng qua anh ta cũng không biết nhiều về hai đứa nhỏ, chỉ là từ điều vụn vặt trong lời hai đứa nói với nhau, anh ta vẫn nghe ra chút ít.