CHƯƠNG 411: ANH CỐ Ý ĐỢI CÔ (3)
“Người đó ở trong tổ chức chắc có lẽ không phải là người cao nhất, chắc là địa vị cũng không quá cao, nếu không thì lúc mọi người soát người thì không thể bỏ sót lại được.” Hàn Nhã Thanh lại từ từ bổ sung thêm một câu, Liên Cung nói là lúc đó bọn họ đã tiêu diệt hết toàn bộ tổ chức, cho nên lúc đó chắc chắn bắt được không ít người.
Dựa vào tình huống bình thường, nhân viên làm việc chắc chắn sẽ điều tra cẩn thận đối với những người tuyến đầu, có địa vị cao, nhân vật quan trọng, cho nên càng là người có địa vị cao thì trên người lại càng không có khả năng giấu đồ vật, mấy nhân vật không quan trọng chắc có lẽ là bị bỏ sót rồi.
Đương nhiên cái này cũng không thể xem như là thiếu sót của nhân viên làm việc được, chỉ có thể nói là kẻ thù quá gian xảo.
Trong tổ chức, người có địa vị cao nhất, mấu chốt nhất là hai người. Một người là giả dạng thành nhân vật không quan trọng, một người khác lại giả dạng thành người bị hại, tất cả kế hoạch không có kẻ hở.
Hàn Nhã Thanh đã có thể đoán được tình huống lúc đó.
Lúc đó cái tên lão đại còn ở đó, bởi vì chuyện đột nhiên xuất hiện cho nên cô ta cũng không thể nào chạy đi được, sau đó lại giả bộ thành người bị hại, nhốt mình vào trong cái lồng.
Đương nhiên trước đó bọn họ đều đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả rồi, bao gồm cả bà cụ đó, bao gồm cả người đàn ông hơi ngốc nghếch của cô ta.
Ai cũng sẽ không nghi ngờ rằng một nạn nhân bị nhốt ở trong lồng vào thời điểm đó lại có thể là ông trùm buôn người.
Hơn nữa, thân phận bên ngoài của nạn nhân này còn là một người vợ nhận được sự đồng tình của người khác.
Không thể không nói, đầu óc của người đó suy nghĩ cẩn thận, mỗi một bước đều tính toán rất đúng chỗ.
Nếu không phải là Hàn Nhã Thanh kịp thời đuổi tới, người đó thật sự đã có thể lừa trên trốn dưới mà chạy mất, một khi cô ta chạy trốn rồi, có muốn bắt cô ta nữa thì chắc chắn càng khó hơn.
Nhưng mà người phụ nữ kia vẫn hơi gấp một chút, cô ta nghĩ đến lúc này để cho bà cụ nhận tội, cô ta liền vô tội, suy nghĩ này của cô ta cũng hay lắm.
Chỉ tiếc là cô ta đã gặp Hàn Nhã Thanh.
“Đi điều tra nhanh đi, đừng bỏ sót bất cứ cái gì.” Liên Cung lập tức ra lệnh.
Tất cả mọi người đều lập tức tiến hành điều tra nghiêm ngặt đối với mỗi một phòng giam, cuối cùng tìm được một cái điện thoại rất nhỏ trong dưới đáy bồn cầu trong một nhà giam.
Trong căn phòng giam đó giam giữ tất cả bốn người, đều là những người bắt được trong hành động lần này, cũng là những lâu la mà thôi.
Liên Cung cũng không điều tra ra cái điện thoại này là của phạm nhân nào, bởi vì không cần thiết, anh ta chỉ cầm điện thoại di động để kiểm tra hồ sơ liên lạc.
Sau khi Liên Cung cầm điện thoại đi khỏi, một người đàn ông trong đó trực tiếp nằm liệt trên mặt đất, ông ta biết tất cả đều xong rồi.
Rất nhanh, Liên Cung đã điều tra được ghi chép liên lạc của số điện thoại đó, có một số điện thoại gửi một tin nhắn ngắn cho số điện thoại này vào hai tiếng đồng hồ trước: tôi đã bị để ý rồi, nghĩ cách di chuyển lực chú ý của bọn họ đi.
Liên Cung bấm số điện thoại di động đó, lại phát hiện điện thoại đang tắt máy, mà giờ phút này điện thoại của Chung Hồng lại đang mở máy.
Có điều là sau đó nhân viên đã tìm được một cái điện thoại bị tắt máy ở trong bụi cỏ bên ngoài phòng của Chung Hồng.
Đến bây giờ, sự thật cơ bản cũng coi như là rõ ràng, tiếp theo chỉ cần để Chung Hồng nhận tội là được rồi.
Lúc này Minh Viễn nhìn về phía của Hàn Nhã Thanh hoàn toàn là một mặt kính nể: “Cô Đường, thật sự xin lỗi, nếu như lúc trước có chỗ nào không đúng, mong cô đừng trách tôi.”
Giờ phút này, một câu cô Đường của Minh Viễn cũng đã đủ để cho thấy thái độ của anh ta.
“Thật, thật sự không hổ là chuyên gia, thật là lợi hại, quá lợi hại. Nếu như không phải là cô Đường, vậy thì chúng ta đã tự mình thả tội phạm đi rồi.” Tiểu Châu càng là một mặt sùng bái.
Liên Cung vẫn không lên tiếng, nhưng mà ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn về phía cô, giờ phút này trong lòng của anh ta cũng rất kinh ngạc, hoặc là nói còn kinh ngạc hơn so với bất cứ kẻ nào khác. Ngay từ đầu lúc mình nhìn thấy cô, bởi vì tuổi của cô còn trẻ, bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, anh ta căn bản cũng không tin tưởng cô, thậm chí còn có chút cảm xúc mâu thuẫn.
Nhưng mà trước sau cũng chỉ cách nhau có mấy tiếng, cô liền phá được bản án mà bọn họ đã thẩm tra mấy ngày vẫn không thẩm tra ra được.
Tiểu Châu có một câu nói rất đúng, nếu như không phải là cô, bọn họ chắc chắn sẽ tự tay mình thả tội phạm đi, cậu ta cũng không dám nghĩ tới hậu quả đó.
Cho nên giờ phút này anh ta thật sự rất kinh ngạc, nhưng mà anh ta càng ngày càng cảm giác được cô giống như là một người nào đó, lúc nhìn thấy cô không tập trung suy nghĩ cái gì đó, đôi mắt của Liên Cung lóe lên một chút, sau đó lại đột ngột gọi: “Hàn Nhã Thanh.”
Liên Cung gọi một tiếng này quá bất ngờ, đột nhiên làm cho không có người nào có thể phòng bị được.
Hơn nữa giờ phút này quả thật là Hàn Nhã Thanh đang nghĩ đến chuyện khác.
Đúng lúc này, Liên Cung lại đột nhiên gọi một tiếng, thiếu chút nữa là Hàn Nhã Thanh đã vô thức đáp lời.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh dù sao cũng là Hàn Nhã Thanh, một giây sau cô đã kiểm soát nó một cách hoàn hảo.
Cô âm thầm cười khẽ ở trong lòng, xem ra Liên Cung thật sự bắt đầu nghi ngờ cô rồi.
Từ hôm nay trở đi, cô không thể tiếp tục ở lại nơi này lâu được.
Vốn dĩ cô đã làm xong tất cả những chuyện cô nên làm, chuyện thẩm vấn như này thì cô cũng không cần phải tham gia.
Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang mất hồn như cũ, gần như vẫn còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, có vẻ như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Liên Cung.
Liên Cung nhìn thấy được phản ứng của cô, ánh mắt chợt lóe lên, trong lòng thoáng qua chút mất mát.
Lúc nãy ngay cả một chút phản ứng khác thường mà cô cũng không có, cho nên cô hẳn không phải là Hàn Nhã Thanh.
“Lão đại, anh bị ma ám rồi hả? Em biết là anh thích Hàn Nhã Thanh, nhưng mà anh cũng không thể gọi Hàn Nhã Thanh với cô Đường được, sự khác biệt giữa Hàn Nhã Thanh với cô Đường cũng không phải là một chút.” Sau khi Minh Viễn lấy lại tinh thần, khóe môi nhịn không được mà kéo ra.
Cô Đường là chuyên gia tâm lý tội phạm, hơn nữa dáng người rất là xinh đẹp, cái này quả thật khác biệt một trời một vực với Hàn Nhã Thanh.
Vậy mà lão đại lại gọi cô Đường là Hàn Nhã Thanh, quả là không bình thường mà.
Liên Cung vẫn đang nhìn Hàn Nhã Thanh như cũ, khóe môi giật giật như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được.
“Đúng rồi, chuyện này cũng đã xử lý sắp xong rồi, tôi cũng nên đi thôi.” Hàn Nhã Thanh không nhìn anh ta, rất là tự nhiên mà nói một câu.
“Nhanh như vậy đã muốn đi rồi à?” Sắc mặt của Liên Cung thay đổi, phản ứng có chút nhanh, lập tức đứng dậy.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh không nói gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Phản ứng của Hàn Nhã Thanh như vậy, Liên Cung cũng không thể nói thêm cái gì nữa, lúc đầu cô được cấp trên mời đến để giúp đỡ phá án, bây giờ bản án cũng đã phá được rồi, cô đi cũng là chuyện thường.
Ngay cả lý do giữ lại mà anh ta cũng không có.
“Cô Đường vất vả lắm cô mới đến đây một chuyến, ở đây chơi nhiều thêm mấy ngày đi.” Tiểu Châu không biết là do mình không nỡ, hay là muốn giữ lại thay cho lãnh đạo.
“Ở chỗ của các người thì có gì vui chứ, đi nha, tạm biệt.” Hàn Nhã Thanh lại trực tiếp phất phất tay, sau đó liền đi ra ngoài.
Chuyện đã hoàn thành rồi, cô chắc chắn phải nhanh chóng trở về, hai bé con của cô vẫn còn đang chờ cô.
Liên Cung rất muốn giữ cô ở lại, nhưng mà thật sự không tìm thấy được lý do, hơn nữa anh ta nhìn một mặt kiên trì của cô, sợ là anh ta có giữ cũng không thể giữ lại được, cho nên lời nói đến bên miệng thì ép buộc thay đổi: “Để tôi cho người đưa cô về.”
Lần này Hàn Nhã Thanh cũng không từ chối, dù sao thì ở đây tương đối vắng vẻ, cô có gọi xe cũng không tiện.
Liên Cung âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng chỉ có thể sắp xếp xe đưa cô đi, nhìn về phía cô rời khỏi, Liên Cung đứng đó thật lâu.
Lần này Hàn Nhã Thanh vốn là muốn nghe ngóng tin tức của mẹ, nhưng mà bà cụ đó căn bản cũng không phải là bọn buôn người, cho nên chắc chắn không có khả năng biết chuyện của mẹ, mà cô cũng đã xem những tài liệu khác rồi, không có bất cứ phát hiện nào.
Trong lòng của Hàn Nhã Thanh có chút thất vọng, cô ngồi ở trên xe âm thầm thở dài một hơi, chuyển mắt nhìn ra phía bên ngoài, sau đó đột nhiên thấy được bảng hiệu thôn Minh Hồ.
“Dừng xe ở phía trước một chút, tôi đi qua đó xem thử.” Hàn Nhã Thanh cũng chưa từng đi tới thôn Minh Hồ, nhưng mà lúc nhỏ mẹ của cô bị bán cho thôn Minh Hồ, cho nên lúc cô nhìn thấy thôn Minh Hồ thì phản ứng đầu tiên là muốn đi xuống nhìn xem một chút.
Người kia dừng xe lại, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng bước xuống xe đi ra phía trước mấy bước, sau đó nhìn thấy ở phía trước có một chiếc xe đang dừng, mà một người đàn ông đang hơi dựa ở trên xe, hai mắt nhìn thẳng vào cô, hiển nhiên là đang chờ cô.
Bước chân của Hàn Nhã Thanh dừng lại, ánh mắt nhanh chóng chớp nháy…
Ở nơi như thế này mà gặp được anh, sao Hàn Nhã Thanh có thể cho rằng đây là trùng hợp được chứ.
Anh không có chuyện gì, không thể nào đến đây được.
Hơn nữa bộ dạng này của anh rõ ràng là đang chờ người, nói chính xác thì anh đang chờ cô.