CHƯƠNG 1287: RỐT CUỘC LÀ AI? (2)
Vì thế bà ấy đã chết lâu rồi, chỉ là ông không muốn tin thôi. Do đó, suốt hai mươi lăm năm qua, ông vẫn luôn đòi hỏi xa vời!
Đòi hỏi xa vời là một kỳ tích không có khả năng xảy ra, bây giờ ông còn mơ mộng hão huyền cho rằng mình sẽ có một đứa con gái?
Một đứa con gái của ông và bà ấy?
Thật ra, nếu ông sẵn sàng đối mặt với thực tế, biết rõ điều đó là không thể, năm đó bà ấy không thể sống sót thì làm sao có thể có con gái được?
Hai mắt Trương Minh Hoàng càng lúc càng mờ, ánh mắt càng lúc càng hờ hững. Ông ta lẳng lặng ngồi thẳng ở đó, yên tĩnh nhưng cô đơn, nhìn như đã tuyệt vọng không còn chút niềm tin.
Cả đời này, ông sẽ chỉ sống cô độc hết quãng đời còn lại, không có bà ấy, càng không có khả năng có con gái.
Ông thật lòng thích cô bé nhà họ Đường ấy, ông đã cực kỳ thích cô từ cái nhìn đầu tiên. Khi Trọng nói cô có thể là con gái của ông, ông đã không thể kìm được kích động và háo hức.
Nhưng đến cuối cùng vẫn là đòi hỏi xa vời của ông, đó không phải con gái ông, đó là con gái nhà họ Hàn, ba con bé là Hàn Trung Phương, không phải ông.
Cho dù cô bé đó không phải con gái ông, ông vẫn không muốn nhìn cô bị người khác bắt nạt, do đó vừa rồi ông mới bảo Quản gia Trọng đi điều tra Đường Bách Khiêm, sau đó dạy cho cậu ta một bài học.
Ông là người ngoài, không nên xen vào những việc đó, nhưng ông vẫn bảo Quản gia Trọng đi làm.
Hiếm khi ông tán thưởng và yêu mến một người đến thế, nhưng đó không phải con gái ông, vậy nên ông không thể cưỡng cầu.
Chuyện này chỉ có thể như vậy, cũng chỉ có thể dừng tại đây thôi. Tiếc rằng ông chưa được gặp cô bé đó đã xuất hiện một đứa con gái giả rồi.
Trình Nhu Nhu không thể là con gái ông được, dù phong thái của Trình Nhu Nhu giống hệt bà ấy, dù đã có kết quả xét nghiệm ADN, ông cũng có thể khẳng định Trình Nhu Nhu không phải con gái ông.
Đúng, ông không hề có con gái!
Có lẽ từ đầu ông đã không nên đi tìm con gái!
Tấm lưng thẳng thắp của Trương Minh Hoàng khẽ run rẩy, đôi mắt hờ hững từ từ nhắm lại. Ông nhớ lại những bức chân dung mình đã vẽ mấy ngày qua, và trong những bức chân dung đó, ông đã vẽ con gái mình.
Nhưng những bức chân dung đó không giống cô bé nhà họ Đường chút nào.
Trước đây ông nhất quyết cho rằng, những bức chân dung ông vẽ suốt hai mươi lăm năm qua là người mà ông nhung nhớ.
Ông cho rằng những thứ xuất hiện trong tâm trí mình đều là cô, nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ chỉ là ảo tưởng, là đòi hỏi xa vời của ông.
Tất cả là do ông quá hy vọng cô bé nhà họ Đường là con gái mình, do tâm trí ông ám chỉ nên ông mới vẽ gương mặt đó.
Ông còn tự nhủ với mình rằng cô cả nhà họ Đường trông rất giống bà ấy, nhưng thật ra là ông vẽ cô cả nhà họ Đường, ông vẫn luôn lừa mình dối người.
Lúc này Trương Minh Hoàng đã hoàn toàn phủ định những ý nghĩ trước kia của mình, ông càng nghĩ càng cảm thấy nặng lòng, càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Ông đã được định trước sẽ cô độc cả đời nên bây giờ ông không nghĩ gì cả, trên thế giới này đã không còn điều gì để ông lưu luyến nữa.
Lúc này ông ta nhắm chặt hai mắt, hơi dựa vào sofa. Tuy không nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt ông ta, nhưng bộ dạng đó lại khiến người ta cảm nhận được một sự tuyệt vọng tột cùng.
Ông ta giờ đây như muốn tách mình ra khỏi thế giới này. Ông ta không muốn đi ra, cũng không cho phép bất cứ ai đi vào.
Tìm một người suốt hai mươi lăm năm vẫn không có tin tức, lúc đầu ông ta cứ ngỡ mình sẽ có một đứa con gái, cuối cùng lại phát hiện mình tốn công vô ích, hai điều này như một cú sốc nhân đôi với Trương Minh Hoàng.
Vì lẽ đó, vết thương, nỗi đau, sự cô độc và tuyệt vọng trong ông giờ phút này đã vượt xa lúc trước.
Nếu Quản gia Trọng có mặt ở đây lúc này, nhìn thấy thành chủ nhà mình như thế, chắc chắn ông ta sẽ hoảng sợ.
Mà ở nơi khác, Đường Lăng tới Bệnh viện số 1 để kiểm tra camera theo dõi ngày hôm qua. Xem video theo dõi của Bệnh viện số 1 là một việc rất dễ với Đường Lăng, nhưng anh cảm thấy muốn tìm ra thông tin hữu ích có thể sẽ không dễ dàng vậy đâu.
Nhưng thật bất ngờ, khi Đường Lăng xem video theo dõi khoảng thời gian hôm qua cậu hai Trác đến bệnh viện, anh lập tức phát hiện ra vấn đề.
Trong video, cậu hai Trác vừa vào bệnh viện thì gặp một người phụ nữ tại chỗ quẹo trên cầu thang. Lúc ấy người phụ nữ này đã đưa cho cậu hai một thứ, chắc hẳn là tài liệu hồ sơ gì đó, cậu hai Trác không mở túi tài liệu ra ngay, cũng không xem kỹ mà bỏ vào túi, sau đó cậu hai Trác vẫn luôn mang chiếc túi đó bên người.
Lúc đó, khi họ đang trao đổi công việc trong đại sảnh, chiếc túi của cậu hai Trác được đặt trên bàn trà, vì vậy nếu trong túi tài liệu đó thật sự chứa máy nghe trộm, cuộc đối thoại giữa họ hoàn toàn có thể bị người khác nghe lén toàn bộ.
Đường Lăng biết Trác Thanh sẽ không bao giờ cố tình làm vậy, thế nên chắc chắn Trác Thanh không biết trong túi tài liệu có máy nghe trộm, nhưng có thể khiến Trác Thanh không xem mà bỏ vào túi ngay, thứ nhất là tài liệu này hẳn rất quan trọng, thứ hai, người đưa tài liệu cho Trác Thanh hẳn là người anh ta tin tưởng.
Người phụ nữ trong video đưa lưng về phía camera nên chỉ quay được phía sau của cô ta, Đường Lăng không nhìn thấy mặt cô ta, nhưng cô ta mặc đồ bác sĩ nên chắc là bác sĩ của Bệnh viện số 1.
Lông mày Đường Lăng khẽ chau lại, người trong Bệnh viện số 1 có quan hệ khá tốt với Trác Thanh, có thể để anh ta tin tưởng?
Đường Lăng biết Trác Thanh luôn làm việc cẩn thận.
Đường Lăng nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, khi người phụ nữ trong video hơi xoay người, mặt nghiêng qua, cuối cùng Đường Lăng cũng nhìn thấy sườn mặt của cô ta, mặc dù chỉ là sườn mặt nhưng Đường Lăng vừa nhìn là nhận ra ngay.
Người phụ nữ này là bạn học của Trác Thanh, hồi còn đi học từng theo đuổi anh ta, lúc đó cô ta theo đuổi Trác Thanh rất gắt gao. Khi ấy Trác Thanh mới hai mươi tuổi, là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, người phụ nữ đó theo đuổi Trác Thanh được nửa năm thì anh ta đồng ý.
Sau đó hai người ở bên nhau, lúc ấy Trác Thanh dẫn người phụ nữ đó đến gặp họ. Nếu Trác Thanh đã đưa cô ta đến gặp họ có nghĩa là trong lòng Trác Thanh nhận định người phụ nữ đó.
Nhưng sau này không biết vì lý do gì, cuối cùng hai người vẫn chia tay. Lúc đó Trác Thanh rất suy sụp, không nói gì cả nên anh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đến tận bây giờ Trác Thanh cũng chưa quen một người bạn gái nào khác.
Mặc dù Trác Thanh không nói gì, nhưng anh biết trong lòng Trác Thanh vẫn chưa quên người phụ nữ đó.
Có điều, những năm qua, có vẻ hai người không qua lại gì với nhau, tại sao người phụ nữ đó lại đưa tài liệu cho Trác Thanh?
Tại sao lại vào ngày hôm qua?