Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 843: CẬU BA DƯƠNG ĐÃ TRA RA NGUYÊN NHÂN KHIẾN CÔ VÔ SINH (4)

Lúc này, anh rất muốn biết đáp án, nhưng cũng sợ biết được.

Anh sợ đáp án cuối cùng thật sự là…

“Buồng trứng rạn nứt, bị hư hại nghiêm trọng.” Viện trưởng Lục nhìn Dương Tầm Chiêu, giọng nói rõ ràng có chút lắng xuống, mang theo vẻ nặng nề, vẻ mặt này, giọng điệu này đều tỏ rõ tình huống khi ấy rất nghiêm trọng.

Bàn tay đặt trên bàn của Dương Tầm Chiêu có hơi cứng lại, nhưng vẻ mặt thì vẫn không nhìn ra bất kỳ điều khác thường nào, có điều trái tim thì như bị bóp chặt lại, đau đến không thở được.

Buồng trứng bị nứt, hư hại nghiêm trọng, vậy thì nói rõ cô vì vết thương lần này dẫn tới việc không thể sinh đẻ được?

“Kết quả đây sao?” Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã đoán được, nhưng vẫn hỏi, từ trước tới giờ anh làm việc nghiêm khắc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ sai lầm nào mà gây ra hiểu nhầm không cần thiết.

Anh muốn xác định đáp án chuẩn, cho dù nó có tàn nhẫn cỡ nào.

“Cô Hàn vì lần bị thương kia dẫn đến việc không thể mang thai nữa.” Viện trưởng Lục nói rõ ràng, vào thời khắc quan trọng như này thì cũng không cần che giấu nữa.

Dương Tầm Chiêu nắm chặt tay lại, vẻ tỉnh táo vẫn luôn duy trì trên mặt lại có thêm một tia tan vỡ, câu trả lời của viện trưởng Lục rất rõ ràng, rõ đến nỗi không có cả một con đường lùi.

Dương Tầm Chiêu một mực quan sát viện trưởng Lục, tất cả phản ứng, vẻ mặt của viện trưởng Lục đều nằm trong tầm mắt của anh.

Nhưng mà, anh không phát hiện được bất kỳ điểm khác thường nào, hết thảy phản ứng của viện trưởng Lục rất bình thường, thuận theo tự nhiên.

Trong lòng Dương Tầm Chiêu vốn vẫn tồn tại một tia hi vọng nhỏ nhoi xa vời, giờ phút này đã hoàn toàn bị hủy diệt. Sáu năm trước cô bị thương, lần kia của anh và cô là năm năm trước, bé gái kia cũng chỉ có bốn tuổi, cho nên, thật sự là không phải ư?

Cuối cùng thì anh vẫn là hi vọng hão huyền. Nếu như không hi vọng thì sẽ không thất vọng thế này.

Lúc này, Dương Tầm Chiêu cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ ra, đau đến khó chịu, bởi vì bé gái kia không phải là con của anh và Hàn Nhã Thanh, cũng vì đau khổ mà Hàn Nhã Thanh đã phải chịu.

Dương Tầm Chiêu không hỏi thêm gì, đứng dậy, quay người rời đi, nhưng mời đi được hai bước lại quay lại cầm tài liệu trong tay viện trưởng Lục, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.

Dương Tầm Chiêu đi rồi, viện trưởng Lục liền cảm thấy cả người như mềm nhũn, lập tức ngồi liệt trên ghế. Trán ông nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, ông ngẩng đầu lau mồ hôi đi, lại phát hiện càng lau càng chảy ra nhiều.

Cơ thể ông lúc này mệt lả, như người không xương xụi lơ trên ghế, nhìn vô cùng quái dị.

Mồ hôi trên mặt càng ngày càng nhiều, cơ thể ông run lên, dường như muốn lấy khăn tay trước mặt, nhưng duỗi tay mấy lần lại không cầm tới được, dù chiếc khăn cách ông không xa. Giờ phút này, cả người ông đúng là không còn một chút sức lực nào.

Trên mặt tuôn mồ hôi không ngừng, vẻ mặt lại cực kỳ tái nhợt, trong mắt còn có vẻ sợ hãi không che giấu được.

Đúng lúc này, điện thoại của ông đột nhiên vang lên.

Ông giật mình, cơ thể đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau một giây, ông nhanh chóng cầm điện thoại lên nhìn, thấy được dãy số hiện lên màn hình, cả người rõ ràng run rẩy, rồi nhanh chóng ấn nút nghe.

“Tôi đã làm theo lời anh nói, vừa rồi anh ta cũng tin tôi rồi.” Tay cầm điện thoại của viện trưởng Lục run, giọng điệu của ông cũng run đến lợi hại.

“Tốt lắm.” Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, âm thanh thô khàn mà lạnh lùng cứng rắn, nghe không giống giọng nói bình thường, hẳn là dùng máy biến âm.

“Vậy chừng nào thì anh trả lại đồ cho tôi?” Viện trưởng Lục muốn khống chế cho tay bớt run, nhưng không sao làm được, lúc này, hô hấp ông trở nên dồn dập, còn mang theo vẻ sợ hãi.

“Yên tâm đi, sẽ trả cho ông.” Âm thanh bên kia lạnh lẽo không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

“Chừng nào thì anh trả cho tôi? Điều anh muốn tôi đã làm hết rồi, anh phải tuân thủ lời hứa chứ!” Hiển nhiên viện trưởng Lục không quá tin tưởng đối phương, hay nói chính xác là sợ hãi đối phương.

Viện trưởng Lục xuất ngoại hơn mười này, vốn là tới nước R để học tập giao lưu, ai ngờ tới nơi lại bị người ta bắt cóc. Những người đó nhốt ông vào trong một căn phòng vuông, bốn phía hoàn toàn bị niêm phong, không có cửa sổ, thậm chí ông còn không biết cửa ra vào ở đâu.

Trong phòng sáng chưng đến chói mắt, ông không nhìn rõ thứ gì, không phân biệt được cả phương hướng.

Ba ngày trước, bọn họ chỉ nhốt ông trong căn phòng đó, ông không tìm thấy người, cũng không ra được.

Nhưng mà mỗi khi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thì bên cạnh ông đột nhiên xuất hiện một người. Không biết người đó làm gì đối với ông, tóm lại, ông rất mệt, rất mệt, nhưng không ngủ được.

Cứ như vậy ba này ba đêm, trong khoảng thời gian đó, ông không ngủ, cũng không ăn cơm, chỉ có người cung cấp cho ông một chút nước.

Đến ngày thứ tư, có người tới hỏi ông, người kia lại đứng ngược sáng, cho nên không thấy rõ lắm.

Vấn đề mà người kia hỏi ông cũng không hiểu, rất kỳ quái.

Nhưng mà bọn họ nói cho ông biết, nhất định phải dựa theo đáp án của bọn họ mà trả lời, chẳng những nội dung không được sai, ngay cả giọng điệu, vẻ mặt, phản ứng cũng phải làm theo yêu cầu của bọn họ, không được làm sai.

Nếu sai, ông sẽ không thể đi ngủ, cũng không thể ăn cơm.

Ở đó hơn mười ngày, bọn họ không ngừng bắt ông lặp lại câu trả lời cho đủ loại vấn đề, đương nhiên vấn đề đó đề xoay quanh việc cô Hàn bị thương.

Lúc đầu, ông không rõ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, cho tới sau mười mấy ngày, hoặc là cuối cùng thì ông cũng đạt được yêu cầu của bọn họ thì mới được ra khỏi phòng.

Một người đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt ông, trong tay người đó cầm một phần tài liệu, phần tài liệu đó ghi chép rất kỹ càng mọi việc mà ông làm những năm này để có được địa vị, sự giàu có như ngày hôm nay, và vài bí mật không thể công khai.

Nếu những bí mật đó bị công khai, ông sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Người đó dùng phần tài liệu để uy hiếp ông, ông không thể không khuất phục, huống chi ông cũng được trải nghiệm thủ đoạn tra tấn không phải là người của bọn họ, hiểu rõ bọn họ kinh khủng thế nào, cho nên không thể không đồng ý.

Chuyện mà bọn họ muốn làm chính là lừa gạt Dương Tầm Chiêu.

Nếu như không có mười mấy ngày chịu đựng đó, nhất định ông không thể gạt được Dương Tầm Chiêu.

Nhưng mà, người bắt ông lại có thể cân nhắc tới tất cả vấn đề, bao gồm những câu mà Dương Tầm Chiêu sẽ hỏi, thậm chí biết làm sao kích thích được Dương Tầm Chiêu, khiến cho Dương Tầm Chiêu xúc động.

Tất cả đều được thiết kế hoàn hảo đến không chê vào đâu được.

Với cả tất cả vấn đề, người kia đều hỏi lại ông nhiều lần như vậy, dùng áp lực mạnh để khiến ông không còn chút sơ hở nào mới thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK