CHƯƠNG 1307: KHÔNG PHẢI GHEN, THẬT SAO!!! (2)
Đường Lăng vẫn cảm thấy, có Trác Hiểu Lam thì khả năng Viên Ngữ tỉnh lại sẽ rất lớn.
“Cho dù Viên Ngữ giảm bớt liều lượng thuốc, nếu để lâu chắc chắn sẽ chết, vì vậy Viên Ngữ giảm bớt liều lượng thuốc cũng không có ý nghĩa quá lớn, trừ phi cô ta biết sẽ có người kịp thời cứu cô ta.” Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Lăng, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Đường Lăng hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cười khẽ: “Chắc hẳn Viên Ngữ biết anh đang ở bệnh viện, biết anh sẽ lập tức thông báo cho Trác Thanh, biết Trác Thanh sẽ lập tức dẫn Trác Hiểu Lam đến, Viên Ngữ cũng là bác sĩ, Viên Ngữ càng hiểu rõ khả năng của Trác Hiểu Lam hơn, vì vậy Viên Ngữ đánh cược Trác Hiểu Lam sẽ đến cứu cô ta.”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy phân tích của Đường Lăng, không nói thêm gì nữa, chỉ là cô khẽ cau mày lại, là như vậy thật sao?
Cô có cảm giác dường như chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhưng những gì Đường Lăng phân tích cũng không có vấn đề gì, phù hợp với lẽ thường.
Bây giờ cũng chỉ có thể chờ phẫu thuật kết thúc, xem tình trạng của Viên Ngữ rồi nói tiếp.
“Lão đại, phẫu thuật xong rồi.” Đúng vào lúc này, A Dũng nhanh chóng bước vào phòng giám sát, báo cáo tình huống bên ngoài cho Đường Lăng.
“Đi qua xem xem.” Đường Lăng nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi phòng giám sát.
Tất nhiên Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu cũng cùng đi theo.
Khi ba người đi đến bên ngoài phòng phẫu thuật, đúng lúc Trác Hiểu Lam từ trong phòng phẫu thuật đi ra.
“Hiểu Lam, tình trạng Viên Ngữ sao rồi?” Đường Lăng vừa nhìn thấy Trác Hiểu Lam đã không nhịn được hỏi.
“Đã cứu được người rồi, nhưng mà vẫn chưa tỉnh.” Thoạt nhìn Trác Hiểu Lam hơi mệt mỏi, giọng điệu cũng hơi uể oải, phẫu thuật mấy tiếng, chắc chắn rất mệt mỏi.
“Vậy khi nào cô ta có thể tỉnh?” Đường Lăng nghe thấy đã cứu được người, thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này tôi cũng không thể xác định, tùy theo từng người, có thể rất nhanh sẽ tỉnh lại, cũng có thể cần phải mấy ngày, thậm chí có thể…” Trên mặt Trác Hiểu Lam mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
“Có ý gì?” Đường Lăng vốn dĩ đã hơi thả lỏng lại trở lên căng thẳng lần nữa, có ý gì? Chẳng lẽ người thì cứu được, nhưng có thể mãi mãi không tỉnh?
Nếu Viên Ngữ không tỉnh lại, vậy tất cả manh mối của bọn họ đều đứt đoạn, tất cả người biết chuyện ngày hôm qua đều không thể nói chuyện, như vậy muốn điều tra ra người đứng đằng sau lại càng khó khăn.
“Ý của cô là cô ta có thể mãi mãi không cách nào tỉnh lại, hơn nữa đây cũng là tình huống bình thường.” Hàn Nhã Thanh đứng cạnh Đường Lăng đột nhiên hỏi, nếu như cô không nghe nhầm, ý cuối cùng Trác Hiểu Lam muốn nói chính là như vậy, có lẽ Viên Ngữ mãi mãi không thể tỉnh lại.
Mắt Trác Hiểu Lam khẽ đảo sang nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt rất lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa như đang nhìn không khí vậy: “Cô có thể hiểu là như vậy.”
Giọng nói của Trác Hiểu Lam cũng rất lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Như vậy tôi có thể hiểu thành, điều cô muốn nói cho chúng tôi biết chính là rất có thể Viên Ngữ sẽ mãi mãi không tỉnh lại?” Đối với thái độ lạnh nhạt gần như coi cô thành không khí này của Trác Hiểu Lam, Hàn Nhã Thanh cũng không tức giận, cô chỉ nói lại càng trực tiếp và rõ ràng hơn.
“Cô muốn tôi trả lời cô như thế nào?” Trác Hiểu Lam nhìn Hàn Nhã Thanh, đột nhiên mỉm cười, chỉ là tiếng cười kia cũng rất lạnh nhạt.
“Chắc hẳn cô cũng biết những chuyện xảy ra sáng hôm nay, bây giờ manh mối quan trọng nhất đều nằm trên người Viên Ngữ, chúng tôi cũng hơi sốt ruột, cô mới làm phẫu thuật xong, chúng tôi không nên quấy rầy cô.” Mặc dù Đường Lăng rất quen thuộc dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Trác Hiểu Lam, nhưng lúc này vẫn hơi bất mãn với thái độ của Trác Hiểu Lam đối với Hàn Nhã Thanh.
Lời này của Đường Lăng nghe rất khách khí, nhưng rõ ràng có ẩn ý.
“Tôi sẽ dốc hết sức cứu cô ta.” Trác Hiểu Lam khẽ quay người nhìn về phía phòng phẫu thuật, sau đó thở dài một hơi: “Vì Trác Thanh, tôi nhất định phải dốc hết sức mình, lúc trước Trác Thanh đều sắp sụp đổ rồi.”
“Cô biết chuyện của bọn họ?” Đường Lăng hỏi Trác Hiểu Lam.
“Biết, năm đó Trác Thanh từng dẫn cô ta đến nhà họ Trác, tôi từng gặp rồi.” Trác Hiểu Lam khẽ gật đầu, vẻ mặt rất tự nhiên.
“Vậy cô biết năm đó vì sao bọn họ lại chia tay không?” Thoạt nhìn dường như Đường Lăng vô ý hỏi lời này, nhưng thật ra là cố ý.
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, Trác Thanh không nói gì, tôi cũng không biết.” Trác Hiểu Lam lắc đầu, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, từ trước đến giờ Trác Hiểu Lam luôn lạnh lùng, phản ứng này cũng bình thường.
Đường Lăng cũng không nói thêm gì nữa, anh không điều tra ra được cái gì liên quan đến chuyện kia, Trác Hiểu Lam không biết cũng là bình thường.
“Với tình trạng hiện giờ của Viên Ngữ, dựa vào khả năng của cô, có nắm chắc hay không…” Đường Lăng suy nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi ra.
“Không, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Lần này Trác Hiểu Lam trả lời vô cùng dứt khoát, thậm chí cô ta còn cắt ngang lời Đường Lăng nói, không để Đường Lăng nói hết lời.
“Được, tôi biết rồi.” Đường Lăng hơi ngẩn ra, tình huống đã thế này, đương nhiên sẽ không hỏi thêm nhiều nữa.
Đường Lăng không hỏi nữa, dựa vào tính tình Trác Hiểu Lam, tất nhiên cũng không trả lời gì thêm, cô ta dứt khoát cất bước đi về phía trước.
Chỉ là khi đi qua trước mặt Dương Tầm Chiêu, ánh mắt cô ta khẽ đảo, liếc nhìn Dương Tầm Chiêu một cái.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đang đứng ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu, tất nhiên cô nhìn thấy Trác Hiểu Lam nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, nhưng động tác Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu rất tự nhiên, ánh mắt cũng rất bình thường, không có gì khác thường, Hàn Nhã Thanh cũng không nhìn ra bất kỳ khác lạ gì.
Nhưng không biết vì sao, Hàn Nhã Thanh luôn có loại cảm giác không được thoải mái.
Vì sao lại không thoải mái? Vừa rồi ánh mắt Trác Hiểu Lam không có bất kỳ công kích gì, thậm chí cực kỳ dịu dàng, sao cô lại có cảm giác không thoải mái chứ?
Đúng, chính là dịu dàng, rất dịu dàng, Trác Hiểu Lam chính là người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, bình thường đối mặt với ai Trác Hiểu Lam cũng trưng ra dáng vẻ ngồi tít trên cao, bình thường đối mặt với ai Trác Hiểu Lam cũng dùng ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, đương nhiên người có thể khiến cô cả Trác để mắt đến cũng không nhiều.
Nhưng vừa rồi khi Trác Hiểu Lam nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, ánh mắt kia rất dịu dàng, dịu dàng tựa như không phải Trác Hiểu Lam vậy, sau khi Trác Hiểu Lam đi ra, ánh mắt nhìn Đường Lăng tuyệt đối không dịu dàng như vậy, thậm chí ánh mắt Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh cũng không hề dịu dàng.
Nhưng khi Trác Hiểu Lam nhìn Dương Tầm Chiêu lại không giống vậy, từ đó có thể thấy được, đối với Trác Hiểu Lam, Dương Tầm Chiêu không giống những người khác.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chợt lóe, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Trác Hiểu Lam, nhưng lúc này Trác Hiểu Lam đã đi đến chỗ rẽ, Hàn Nhã Thanh chỉ nhìn thấy bóng lưng dần biến mất của Trác Hiểu Lam.
Hàn Nhã Thanh thu lại ánh mắt, sau đó nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, cô cứ không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu như vậy.