CHƯƠNG 5: GIÀNH GIẬT TỪNG GIÂY
Anh tức giận cười ngược, xoay người đầy tao nhã và tìm cái bật lửa trên tủ đầu giường bật lên.
Trong ánh lửa chập chờn, anh ấn điện thoại nội bộ của khách sạn, sau đó nhanh chóng ấn một nút.
“Cậu Dương ?” Chỉ hai giây đã có người nghe máy.
“Anh canh giữ ở cửa chính của khách sạn, không được cho bất kỳ kẻ nào rời đi.” Dương Tầm Chiêu dần nheo mắt lại, hơ thở nguy hiểm giống như có thể lập tức cắn nuốt người khác.
Ở khách sạn của anh, anh ngược lại muốn xem thử người phụ nữ kia làm thế nào chạy thoát được?
“Vâng.” Cho dù thư ký Ngô không hiểu nguyên nhân nhưng không do dự hay thắc mắc gì, quyết đoán thực hiện mệnh lệnh.
Mỗi lần Cậu Dương ở khách sạn, thư ký Ngô đều sẽ ở tầng một đợi lệnh bất cứ lúc nào. Anh ta nghe giọng điệu Cậu Dương hôm nay không đúng, hình như có chuyện rất nghiêm trọng.
Hàn Nhã Thanh ra khỏi phòng liền bỏ tất cả đồ ôm trong tay ở ngoài cửa, cô cầm quần áo và áo ngủ của anh chỉ là đề phòng anh đuổi theo, mà cô cầm điện thoại di động của anh là để kéo dài thời gian anh liên hệ với bên ngoài.
Không thể không nói, cô suy nghĩ rất toàn diện.
Nhưng Hàn Nhã Thanh rõ ràng đã đánh giá thấp tốc độ và năng lực của cậu ba Dương .
Khi Hàn Nhã Thanh ra khỏi thang máy, đến tầng một đại sảnh, thư ký Ngô đã đứng ở cửa khách sạn, đang ngăn cản một đôi tình nhân nhỏ muốn rời khỏi khách sạn.
“Chúng tôi vừa nhận được cảnh báo nói gần khách sạn có khủng bố tấn công, vì an toàn của quý khách, khách sạn không thể để cho bất kỳ người nào rời đi vào lúc này được.” Vẻ mặt thư ký Ngô nghiêm túc lại nặng nề.
“Ồ? Anh yêu, hay chúng ta tạm thời đừng đi, lỡ chuyến bay là chuyện nhỏ, nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm thì thảm rồi.” Nữ sinh bị dọa tới biến sắc, nắm chặt cánh tay của nam sinh.
“Đúng, đúng, vậy chúng ta về phòng trước đã.” Nam sinh liên tục gật đầu, hình như rất sợ phần tử khủng bố lại đột nhiên xuất hiện nên vội vàng quay vào trong khách sạn.
Thư ký Ngô không nhịn được thầm cho mình một điểm khen ngợi. Anh ta đúng là quá thông minh cơ trí, có phải không?
Khóe miệng Hàn Nhã Thanh giật giật, lý do này cũng đủ làm cho người ta choáng váng rồi.
Đây hẳn là do người đàn ông trong phòng vừa rồi căn dặn, rất rõ ràng là để bắt cô.
Cô tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được người đàn ông kia tự nhiên còn có một chiêu này.
Tốc độ này của anh cũng quá nhanh đi. Cô rõ ràng đã cầm điện thoại di động của anh, nhưng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì.
Với tình hình này, cô muốn rời khỏi khách sạn sợ rằng rất khó, nhưng nếu chờ người đàn ông kia xuống, cô lại thảm.
Cho nên cô phải… lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại ở cửa khách sạn, rõ ràng là đưa khách đến khách sạn.
Hàn Nhã Thanh hơi nhướng mày, trong con mắt hiện lên một tia sáng. Đúng là trời không tuyệt đường người.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu ở trong phòng đã lấy ra quần áo dự phòng và nhanh chóng mặc vào. Anh vừa ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy quần áo chất đống ngoài cửa, còn có điện thoại di động của mình nữa. Anh híp mắt, ánh mắt tối lại có phần cao thâm khó dò.
Anh nhặt điện thoại lên và nhanh chóng đi về phía thang máy.
Trong đại sảnh, Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, vòng ra chỗ rẽ và nhanh chóng bước về phía cửa, tay trái đặt ở bên tai, giả vờ đang gọi điện thoại. Thật ra, lúc này trên người cô thậm chí còn chẳng có điện thoại nữa.
Mái tóc thật dài rũ xuống, vừa vặn che khuất tay cô, cũng che hơn nửa gương mặt của cô, lại thêm tay trái của cô cố ý che giấu, thư ký Ngô đứng ở bên trái căn bản không nhìn thấy được hình dáng của cô.
“Anh yêu, anh đến rồi sao? Người ta đã chờ anh suốt cả một tối rồi.” Khi đến gần cửa khách sạn, Hàn Nhã Thanh với dáng vẻ đang nói chuyện điện thoại, còn cố ý cao giọng, chính là để cho người đàn ông canh giữ ở cửa khách sạn nghe được.
Lúc này là thời điểm cô phải giành giật từng giây từng phút…