Bùi Anh Duy lúc này thật sự rất nghiêm túc.
Lúc này, tất cả những phóng viên trong hội trường đều bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc đó, nhất thời không một ai lên tiếng.
Đoạn video đó rất nhanh đã được phát trên trang web chính thức của đồn cảnh sát, các phóng viên đều đã rất quen thuộc với những trang web này, bởi vậy rất nhanh có thể tìm thấy và mở đoạn video ra.
Có tên phóng viên nhìn thấy Hàn Nghiên Nghiên tìm không thấy trang web liền giúp cô mở ra.
Bàn tay run rẩy của Hàn Nghiên Nghiên ấn mở đoạn video.
Bên trong đoạn video bắt đầu là hình ảnh Hàn Nhã Thanh đang đi xuống lầu, Hàn Nghiên Nghiên đang núp ở trong góc nhìn ra, khi Nhã Thanh chuẩn bị rời đi, Nghiên Nghiên bỗng nhiên bước ra chặn Nhã Thanh lại.
Hệ thống giám sát nhà họ Hàn đã được lắp đặt từ nhiều năm trước, đó là loại chỉ nhìn thấy hình ảnh nhưng không nghe được âm thanh.
Nhưng, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh này cũng đủ để mọi người biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhã Thanh hiển nhiên không để ý tới Nghiên Nghiên, nhưng cô ta lại cứ bám lấy, theo sát Nhã Thanh.
Điều này so với lời khai lần trước của Nghiên Nghiên hoàn toàn không giống nhau.
Hàn Nghiên Nghiên nói rằng chính Hàn Nhã Thanh chủ động mời cô ra ngoài ăn tối.
Nhưng, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Hàn Nhã Thanh từ đầu đến cuối không hề có ý mời Hàn Nghiên Nghiên đi ăn, hơn nữa lúc cô bước xuống lầu, Nghiên Nghiên đã núp sẵn ở trong góc, chỉ riêng điểm này thôi đã thấy rất khả nghi rồi.
“cô Hàn, lần trước cô nói buổi tối hôm đó là do Hàn Nhã Thanh mời cô đi ăn bữa tối, nhưng sự thật theo tôi thấy hình như không phải vậy? cô Hàn có thể cho chúng tôi lời giải thích không?” Đoạn video không dài, mọi người xem xong liền mau chóng chạy đến trước mặt Hàn Nghiên Nghiên, trực tiếp phỏng vấn.
Hàn Nghiên Nghiên xem xong đoạn video đó nhất thời bị sốc, cô vẫn chưa hoàn hồn lại thì đã bị tên phóng viên kia phỏng vấn, bàn tay cô run lên, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.
“Đây đều là giả, là giả, đoạn video này là giả, đều là do bọn họ dựng nên.” Lưu Vũ đứng đằng sau kịp thời phản ứng, lớn tiếng nói.
“Có phải là giả hay không, chúng tôi ai cũng có mắt đều có thể nhìn ra, không cần phải nhờ đến bà Lưu dạy chúng tôi.” Lúc này đám phóng viên nghe thấy lời nói của Lưu Vũ liền không khách khí tức giận nói.
“Với sự bảo đảm của Tiêu Chính, Cảnh sát Bùi lại trực tiếp phát trên trang web chính thức, đủ để xác nhận rằng đoạn video này là thật, đương nhiên chúng tôi cũng có cách nhìn nhận của mình, chúng tôi đều có thể xác nhận đoạn video này là thật, vậy nên chỉ muốn mời cô Hàn giải thích một chút rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Tôi, tôi…” Lần này, Hàn Nghiên Nghiên thật sự bị hoảng loạn, cô ta muốn lợi dụng sức mạnh của phương tiện truyền thông để đối phó lại với Hàn Nhã Thanh, nhưng nếu không sử dụng tốt thứ này ngược lại sẽ làm hại chính mình.
“cô Hàn rõ ràng là đang nói dối, từ đầu tới cuối cô liên tục lừa dối chúng tôi.”
“cô Hàn tại sao lại phải nói dối? Tại sao lại nói dối giới truyền thông?”
“Chính bởi vì cô Hàn nói dối lừa gạt chúng tôi, khiến chúng tôi đều viết những tin tức giả.”
“cô Hàn, xin hãy cho chúng tôi một lời giải thích hợp lí.”
“cô Hàn, cô ngay từ đầu đã hãm hại Hàn Nhã Thanh sao?”
Phóng viên chưa bao giờ là một nghề nhẹ nhàng, bọn họ sau khi nhận ra sự thật liền trở nên hung hãn.
Bùi Anh Duy sau khi đã công bố video, vẫn tiếp tục xem kịch hay, rõ ràng anh ta thật sự càng xem màn kịch này càng thấy rất hấp dẫn.
Việc này thật nhẹ nhàng, ngay cả việc thẩm vấn cũng không cần anh tốn sức, sau này nếu lại có chuyện tốt như vậy nhất định phải khiến cậu ba nhà họ Dương giữ lại cho anh!!
“Không, không, tôi không có, tôi không có hãm hại Nhã Thanh, sự thật là Nhã Thanh sai khiến người khác bắt cóc tôi.” Hàn Nghiên Nghiên lúc này cảm thấy cả người lạnh toát, sợ muốn chết, nhưng cô vẫn cắn răng không dám thở mạnh.
“Vậy cô Hàn tại sao lại nói dối, cô không những nói dối giới truyền thông còn nói dối cảnh sát, chuyện này cô không thể giải thích đúng không?”
“Từ video có thể nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lúc bước xuống lầu, cô đã trốn ở trong góc, xin hỏi cô lúc đó đang muốn làm gì vậy?”
“Tôi không có nói dối, tôi không có.” Hàn Nghiên Nghiên thầm thở dài: “Tôi lúc đó vừa mới từ từ bên ngoài trở về, vừa hay nghe thấy có tiếng chân đang bước xuống lầu, cứ tưởng là mẹ tôi, tôi sợ mẹ phát hiện tôi về muộn sẽ mắng tôi, vậy nên tôi mới trốn đi như vậy.”
Hàn Nghiên Nghiên ứng biến rất nhanh nhẹn. với lí do này khá hợp lí.
“Sau đó, tôi nhìn thấy người bước xuống lầu là Nhã Thanh, tôi đương nhiên không cần phải sợ nữa rồi, không cần trốn nữa, tôi liền bước ra ngoài.” Hàn Nghiên Nghiên tiếp tục tự biên, hơn nữa việc biên tập càng trở nên mượt mà hơn.
“Ý của cô Hàn là lúc đó vừa mới từ bên ngoài về, vậy cô tại sao lại cùng với Hàn Nhã Thanh ra ngoài chứ?” Tên phóng viên đó rõ ràng không phải người dễ dàng tin tưởng như vậy.
“Tôi, tôi, tôi là vì lo cho cô ấy, lo cô một mình ra ngoài vào tối muộn như vậy rất nguy hiểm, vì vậy tôi mới theo cô ấy ra ngoài, tôi không ngờ rằng cô ấy lại sai người bắt cóc tôi.”
Hàn Nghiên Nghiên thật sự rất lợi hại, cứng rắn làm tròn lời nói.
“cô Hàn lần trước từng nói, mối quan hệ giữa cô và Nhã Thanh thực sự không tốt, vậy nên sự quan tâm của cô khiến chúng tôi có chút nghi ngờ, hơn nữa ý của cô là tình cờ gặp Nhã Thanh, Nhã Thanh cũng không biết cô đã về làm sao có thể sai người bắt cóc cô? Hơn nữa Nhã Thanh nếu như thật sự muốn bắt cóc cô vậy khi lúc cô trở về liền bắt cóc luôn không phải là tốt hơn sao?” Tên phóng viên đó lại trực triếp vạch trần lời nói dối của Hàn Nghiên Nghiên.
Lời nói dối vẫn chỉ là lời nói dối, dù tốt đến đâu cũng không thể trở thành sự thật.
“Tôi cũng không biết tại sao Hàn Nhã Thanh lại có sự sắp xếp như vậy, cô ấy có thể là biết tôi về rồi, vậy nên mới cố ý xuống lúc đó.” Hàn Nghiên Nghiên vẫn còn muốn ngụy biện cho mình.
“cô Hàn, theo video mà chúng tôi khôi phục lại được, ngày hôm qua cô ở nhà cả ngày, không hề ra ngoài.” Bùi Anh Duy lại lần nữa mở miệng, chỉ một câu, hoàn toàn chặn đứng mọi lời nói dối của Hàn Nghiên Nghiên.
“Vậy nên, cô Hàn từ đầu tới cuối đều nói dối, không có một câu nói thật nào.” Đám phóng viên nghe thấy lời nói của Bùi Anh Duy đều nhìn về Nghiên Nghiên, rõ ràng đang chế nhạo.
“Do đó, cô Hàn là cô ý hãm hại Hàn Nhã Thanh.” Bùi Anh Duy nhìn Hàn Nghiên Nghiên, ánh mắt hiển nhiên càng thêm phần lạnh lùng.
“Không, không phải, không phải tôi cô ý hãm hại Nhã Thanh, tôi không có.” Hàn Nghiên Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, lúc này cô ta thật sự thấy sợ hãi, sợ muốn chết.
“Vậy cô Hàn hãy giải thích tại sao lại có chuyện này?” Một phóng viên lại nhấn mạnh thêm câu hỏi.
“Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết gì cả, cả người tôi rất đau, rất đau.” Hàn Nghiên Nghiên không thể tiếp tục nói thêm được điều gì liền giả vờ đau đớn, không, thực tế trên cơ thể của cô ở khắp mọi nơi đều bị thương, cô ta thực sự rất đau, cô ta đã uống thuốc giảm đau khi đến đây, bây giờ thuốc đã hết tác dụng, cơn đau trong người cô ta lại ập đến.