CHƯƠNG 1484: QUÁ ĐIÊN CUỒNG (2)
Bùi Dật Duy không có phản ứng, lần này không tiếp tục nhìn cô ta nữa, trực tiếp phót lờ cô ta hoàn toàn.
“Bùi Dật Duy, anh có thái độ gì vậy hả? Em vì anh mà trả giá nhiều như thế, anh lại đối xử với em như vậy?” Rốt cuộc Bùi Doanh vẫn không nhịn được, thứ mà cô ta không chịu nhất đó chính là anh ta đối xử với cô ta như vậy.
“Cô không phải vì tôi mà cô là vì chính bản thân mình, bây giờ toàn bộ công ty không phải đều do một mình cô quyết định hả?” Bùi Dật Duy cười lạnh một tiếng, âm thanh có chút thấp, nghe vào khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Anh ta thật sự không ngờ tới là công ty do một tay mình sáng lập, vậy mà tắt cả đều là do cô ta quyết định.
Bây giờ cô ta lại không biết xấu hổ mà nói vì anh ta?
“Công ty là của anh, em cũng không tranh giành với anh, em cũng không đoạt nó từ anh.” Bùi Doanh nhìn anh ta, trong đôi mắt là sự dịu dàng không thể che giấu, đối với anh ta, từ trước đến nay cô ta đều rất dung túng, làm sao cô ta có thể đoạt lấy công ty của anh ta được chứ.
“Cô nhốt tôi ở đây, không cho tôi liên lạc với bắt kỳ ai, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô à?” Khóe môi của Bùi Dật Duy kéo ra một nụ cười mang theo sự trào phúng.
“Nhốt anh lại là bởi vì anh tự tử, là bởi vì anh không xem tính mạng của mình ra cái gì, em không cho anh liên lạc với bên ngoài cũng là vì bảo vệ cho anh, không phải là em muốn cướp công ty của anh.” Đương nhiên là Bùi Doanh có thể nhìn thấy sự trào phúng trên gương mặt của anh ta, trong lúc nhất thời trong lòng nghẹn đến khó chịu.
“Không quan trọng nữa, tôi không quan tâm.” Khóe môi của Bùi Dật Duy giật giật, giọng nói lạnh hơn mấy phần.
Thật ra thì anh ta căn bản cũng không quan tâm đến những cái đó, nếu như không phải đồng ý với mẹ là sẽ đòi lại sự công bằng cho ba mình, anh ta căn bản sẽ không thành lập công ty gì hết.
Nếu như không phải bởi vì muốn đòi lại công bằng cho ba, năm đó anh ta sẽ không chia tay với Hàn Nhã Thanh.
Hiện tại những gì anh ta muốn làm cũng đã làm hết rồi, nhưng mà điều anh ta muốn nhát lại vĩnh viễn mắt đi, cho nên bây giờ anh ta không muốn cái gì hết.
“Anh không quan tâm, vậy anh quan tâm cái gì? Hàn Nhã Thanh hả? Anh cũng chỉ quan tâm có Hàn Nhã Thanh, ngoại trừ Hàn Nhã Thanh ra anh còn đang quan tâm cái gì?” Cảm xúc của Bùi Doanh đột nhiên trở nên kích động, đột nhiên gầm lên một tiếng, lửa giận lúc nãy kiềm chế cuối cùng cũng đã bộc phát.
Bùi Dật Duy lại nhìn cô ta, nhìn thấy tâm trạng của cô ta đột nhiên kích động thì có hơi bất ngờ, dường như không biết tại sao cô ta lại tức giận như thề.
“Anh quan tâm Hàn Nhã Thanh, nhưng mà Hàn Nhã Thanh có quan tâm anh không hả? Bây giờ người mà Hàn Nhã Thanh thích là Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu từ lâu rồi, mặc dù thời gian trước bọn họ ly hôn với nhau nhưng mà bây giờ bọn họ lại ở cùng nhau, người mà Hàn Nhã Thanh yêu là Dương Tầm Chiêu, cô ta đã sớm quên anh không còn gì hết!” Bùi Doanh nhìn ánh mắt của anh ta đang nhìn mình, loại ánh mắt khó hiểu ấy, Bùi Doanh có thể cảm nhận được bản thân mình sắp điên luôn rồi.
“Tôi thích cô ấy là chuyện của tôi, chuyện năm đó là lỗi của tôi, bây giờ cô ấy thích người khác không phải là lỗi của cô ấy.” Trong đôi mắt của Bùi Dật Duy có nhiều thêm mấy phần nặng nề, chuyện năm đó đều là do lỗi của anh ta.
Mặc dù đây không phải là ý của anh ta, mặc dù chuyện năm đó đa số đều là do Bùi Doanh lên kế hoạch, nhưng mà đều là do lỗi của anh ta, Hàn Nhã Thanh không sai chút nào hết.
Năm đó cô thật sự yêu anh ta, bây giờ cô không yêu anh ta cũng là thật, cho nên cho dù anh ta tự tử ở trước mặt của cô thì cũng không thể kéo cô về. Từ trước đến nay cô có tính tình như vậy đó, lúc yêu thì yêu rất cố chấp, không yêu rồi thì tuyệt tình hơn bắt cứ ai.
Anh ta đã sớm biết chuyện của cô với Dương Tầm Chiêu, anh ta cũng không tức giận, không giận cô, đương nhiên ghen tị thì vẫn có, nhưng mà anh ta cũng chỉ có thể ghen ghét trong lòng.
Kể từ chuyện ở bệnh viện lần đó, anh ta đã biết rõ tình yêu của cô đối với anh ta đã không còn tồn tại nữa, cho nên anh ta lựa chọn buông tay, anh ta bằng lòng thành toàn cho cô, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi.
“Đúng vậy, cô ta ở trong lòng của anh mãi mãi không sai, cô ta làm tất cả mọi chuyện đều là đúng, cô ta ở trong lòng của anh mãi mãi tốt nhát.” Ngực của Bùi Doanh trập trùng không ngừng, hình như là tức giận không nhẹ, vì cái gì, vì cái gì mà trong lòng của anh ta cũng chỉ có một mình Hàn Nhã Thanh?
Cô ta ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, trả giá vì anh ta nhiều như thế, tại sao anh ta lại không nhìn thấy?
“Đúng vậy.” Gần như là Bùi Dật Duy không do dự chút nào, không chần chờ chút nào, anh ta trả lời rất nhanh, rất dứt khoát, cũng rất kiên quyết, trong lòng của anh ta, Nhã Thanh của anh ta mãi mãi là tốt nhất.
Nhã Thanh của anh ta không hề sai.
“Bùi Dật Duy, anh là một kẻ ngốc, anh chính là một tên mù, anh…” Bùi Doanh tức giận mắng to, hận không thể trực tiếp đi lên phía trước bóp chết anh ta.
Anh ta là đồ ngốc, là một tên mù lòa, cô ta đối xử tốt với anh ta như thế, anh ta lại không biết, cũng không nhìn thấy.
“Ngày hôm nay cô đến đây làm gì, lúc nào sẽ thả tôi ra ngoài?” Bùi Dật Duy không hiểu tại sao cô ta lại tức giận như vậy, cũng không so đo với cô ta.
Bùi Doanh sửng sốt, trong nháy mắt lửa giận bốc lên, cô ta tức giận gần chết đi được, anh ta chỉ có thái độ như thế.
Nhưng mà Bùi Doanh biết rằng cô ta có tức giận cũng vô dụng, cô ta tức giận, anh ta có thể không để ý tới cô ta, mà cô ta cũng không nỡ làm gì anh ta.
Bùi Doanh thở mạnh ra một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, cô ta biết mình tức giận với anh ta cũng vô dụng, cho nên cũng chỉ có thể đổi một phương thức khác: “Em mua những thứ mà anh muốn ăn, bây giờ em đi nấu cơm, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó em sẽ thả anh đi.”
Bùi Dật Duy chuyển mắt nhìn cô ta, trong con ngươi rõ ràng mang theo vài phần chát vấn, hiển nhiên không tin tưởng cô ta.
“Chỉ cần anh không làm tổn thương chính mình, em sẽ không hạn chế quyền tự do của anh.” Lúc này, trong lòng của Bùi Doanh bốc hỏa, nhưng mà trên mặt vẫn cố gắng gạt ra nụ cười.
Bùi Dật Duy nghe thấy lời nói này của cô ta, nét hoài nghi trên mặt đã giảm đi mấy phần, mặc dù anh ta không muốn ăn cơm với cô ta nhưng mà anh ta biết tính tình của cô ta, bây giờ thân thể của anh ta vẫn còn chưa phục hồi tốt, nếu như muốn cưỡng ép rời khỏi, sợ là có chút khó khăn, cho nên Bùi Dật Duy cũng không nói nhiều nữa.
Bùi Doanh cười cười với anh ta: “Bây giờ em đi nấu cơm.”
Bùi Dật Duy không để ý đến cô ta, không nói gì cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Bùi Doanh chỉ có thể quay người đi ra khỏi phòng, sau khi ra khỏi phòng, sắc mặt của Bùi Doanh lập tức trở nên âm trầm, đôi mắt lại trở nên hận thù hơn.
Tại sao, tại sao anh ta cứ luôn đối xử với cô ta như thế?
Cô ta yêu anh ta như vậy, cô ta vì anh ta mà làm nhiều thứ như vậy, tại sao anh ta lại phải đối xử với cô ta như thế?
Lúc đi xuống lầu, bước chân qua Bùi Doanh có hơi lảo đảo, có mấy bước thiếu chút nữa là đã ngã sắp xuống, Bùi Doanh có gắng chịu đựng mới có thể để mình không bùng nỗ tại chỗ.
Sau khi Bùi Doanh đi xuống lầu lại hung hăng thở ra mấy hơi, sau đó mới miễn cưỡng để mình bình tĩnh lại.
Cô ta đi vào trong phòng bếp bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, tài nấu nướng của cô ta không tệ, bởi vì cô ta đã cố ý đi học, là vì nấu cơm cho anh ta, cô ta đã cố ý học nó.
Nghĩ đến muốn nấu ăn cho anh ta ăn, tâm trạng của cô ta khá hơn một chút.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, cũng không lâu lắm, cô ta liền làm xong ba món mặn một món canh, cô ta đứng ở dưới lầu gọi vài tiếng nhưng Bùi Dật Duy không trả lời, cũng không xuống lầu, Bùi Doanh lại lên lầu một lần nữa.
Cánh của thư phòng vẫn y như lúc cô ta rời khỏi, Bùi Doanh đi đến cửa nhìn vào trong, nhìn thấy Bùi Dật Duy vẫn còn đang ngồi bên cạnh cửa sổ như cũ, hiển nhiên không di chuyển vị trí.
Bùi Doanh vừa định đi vào gọi anh ta ăn cơm, chỉ là lúc cô ta di chuyển bước chân, đồng thời lại phát hiện trong tay của anh ta đang cầm một sợi dây màu đỏ được thắt lại.
Bước chân của Bùi Doanh đột ngột dừng lại, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ ở trong tay của Bùi Dật Duy. Đương nhiên là cô ta cũng nhận ra sợi dây đỏ đó, đó là lúc Bùi Dật Duy và Hàn Nhã Thanh còn ở bên nhau, Hàn Nhã Thanh đã tặng cho Bùi Dật Duy, là do chính tay của Hàn Nhã Thanh thắt.
Đã sáu năm trôi qua, một sợi dây cũ kỹ như thế mà Bùi Dật Duy mang theo bên cạnh sáu năm trời, bây giờ còn giữ ở trong lòng y như là bảo bối.
Anh ta yêu Hàn Nhã Thanh như vậy.
Trong lòng anh ta chỉ có Hàn Nhã Thanh.
Bùi Doanh cắn chặt hàm răng, lúc này cô ta hận đến nỗi hai mắt muốn bốc cháy, tại sao lại phải đối xử với cô ta như thế?
Tại sao anh ta lại không nhìn thấy điểm tốt của cô ta?
Tại sao trong lòng của anh ta vĩnh viễn không có cô ta?
Không, cô ta không cam lòng, cô ta không cam lòng như thế này.
Bây giờ chuyện của Trình Nhu Nhu đã bị bại lộ, chắc chắn là Thành thiếu chủ và Trịnh Hùng sẽ không bỏ qua cho cô ta, cô ta cũng không biết là mình có thể né tránh được bao lâu, nói không chừng bọn họ có thể tìm được cô ta rất nhanh thôi.
Cô ta biết mặc kệ là Thành thiếu chủ hay là Trịnh Hùng, chỉ cần bọn họ có thể tìm được thì kết quả của cô ta chắc chắn sẽ rất thảm, đến lúc đó chỉ sợ là chỉ có một con đường chết.
Cô ta không cam lòng như vậy.
Con ngươi của Bùi Doanh lóe lên, sau đó cô ta không đi vào trong thư phòng mà là đi vào trong phòng ngủ của mình, căn biệt thự này là do cô ta đã mua, lúc bình thường cô ta cũng đến đây ở máy lần.
Trong phòng của cô ta có cắt giấu một vài thứ.
Bùi Doanh đi vào trong phòng ngủ chính, sau đó trực tiếp đi đến trước tủ quần áo mở tủ quần áo ra, cô ta cũng không nhìn quần áo đang treo ở trong tủ, mà là mở cái hộp có mật mã trong tủ.
Bùi Doanh mở chiếc hộp mật mã ra, sau khi nhìn đồ vật ở bên trong, khóe môi của cô ta cong lên từng chút một, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Bây giờ đã đến nước này rồi, cô ta cũng không có cần phải cố ky, cái gì…