CHƯƠNG 1339: CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN (1)
“Ừ.” Người đàn ông hơi giật mình, trầm giọng trả lời, sau đó lái xe chạy về phía biệt thự, anh ta vừa lái xe, trong tay lại có thêm một khẩu súng…
Anh ta đương nhiên biết chuyện này nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn đồng ý, đôi khi con người rất kỳ lạ, biết rõ chuyện không thể nào nhưng vẫn cố đi làm.
Giống như anh ta thích cô ta nhiều năm như vậy, biết rõ cô ta không thích mình, biết rõ cô ta không thể nào chấp nhận mình, biết rõ cô ta chỉ lợi dụng mình, chỉ khi nào cô ta có việc cần xử lý hậu quả mới đi tìm mình.
Nhưng anh ta vẫn không thể từ chối cô ta, không thể từ chối tất cả yêu cầu của cô ta, trước kia anh ta giải quyết mọi hậu quả vì cô ta, hiện tại anh ta đi vào đường chết cũng vì cô ta.
Nhưng anh ta làm như vậy thì được cái gì?
Cô ta vẫn lạnh lùng từ bên ngoài đến trong lòng, cô ta vẫn vứt bỏ anh ta như giày rách.
Có thể đây là chuyện cuối cùng anh ta làm vì cô ta!!
Anh ta nghĩ vậy thì tốc độ lái xe đột nhiên nhanh hơn, nếu anh ta đã quyết định, nếu anh ta đã đồng ý với cô ta thì nhất định phải làm được.
Vừa rồi chuyện quả bom xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này không thể để xảy ra sơ sót.
Anh ta vốn cách biệt thự không xa, anh ta lại lái xe, tốc độ không chậm, cho nên nhanh chóng đến trước mặt biệt thự.
Lúc này đám người Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh vừa bò dậy từ dưới đất, trước đó bọn họ dừng xe ở cửa biệt thự, vừa rồi bom nổ quá mạnh, xe của bọn họ bị ảnh hưởng đến biến dạng, hiện tại không thể lái được.
Đây là vùng ngoại thành, bình thường không có xe chạy qua, đón xe cũng tiện, Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Dương Tầm Chiêu.
Nhưng lúc cô cầm điện thoại thì nhìn thấy một chiếc xe rẽ vào từ phía trước, mặc dù rẽ khúc cua nhưng tốc độ lái xe vẫn rất nhanh, mà lúc Hàn Nhã Thanh nhìn thấy chiếc xe thì xe cửa sổ xuất hiện một họng súng.
“Tránh đi.” Hàn Nhã Thanh gọi được một nửa, cũng không nhìn xem điện thoại đã kết nối hay chưa, cô khiếp sợ kêu lên rồi nhanh chóng nằm xuống, sau đó lăn qua một bên.
Cố Ngũ là người phụ trách Diêm Môn, anh ta không phải lần đầu tiên thấy tình huống này cho nên phản ứng rất nhanh, trước khi Hàn Nhã Thanh lên tiếng thì anh ta đã phát hiện, cho nên tốc độ của anh ta cũng rất nhanh, nhanh chóng tránh đi.
Chỉ có Trác Thanh phản ứng chậm một chút, nhưng trước khi Cố Ngũ nằm sấp xuống đã nhanh chóng kéo Trác Thanh, Trác Thanh ngã xuống nhưng vẫn không tránh được, bả vai của Trác Thanh bị trúng đạn.
Người kia cầm súng càn quét, rõ ràng định xử lý tất cả bọn họ.
Hiện tại vị trí của bọn họ rất rộng lớn, là một bãi cỏ, không có thứ gì che chắn, cho dù bây giờ bọn họ tránh được nhưng sau đó không chỗ trốn cũng rất khó tránh được.
Cố Ngũ lăn đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, chắn phía trước Hàn Nhã Thanh, Cố Ngũ chỉ biết cho dù thế nào thì anh ta cũng phải bảo vệ tốt cho bà chủ, nếu bà chủ xảy ra chuyện gì thì lão đại nhà anh ta sẽ phát điên, nhiều năm như vậy lão đại nhà anh ta vất vả lắm mới tìm được một người mình yêu.
Bởi vì không có thứ gì che chắn, Cố Ngũ luôn muốn bảo vệ Hàn Nhã Thanh nên không quan tâm bản thân, cho nên anh ta cũng trúng đạn, nhưng Cố Ngũ không để ý tới, thậm chí không kêu một tiếng, anh ta chỉ bảo vệ Hàn Nhã Thanh thật tốt, muốn giúp Hàn Nhã Thanh ngăn cản tất cả viên đạn.
Đương nhiên Cố Ngũ không thể ngồi không chờ chết, anh ta bảo vệ cho Hàn Nhã Thanh đồng thời cũng nhanh chóng trốn đi, cũng may tốc độ của Hàn Nhã Thanh không chậm, hoàn toàn có thể phối hợp với tốc độ của Cố Ngũ, sau đó hai người không bị thương.
“Cố Ngũ, như vậy là không được.” Hàn Nhã Thanh cảm động trong lòng, nhưng cô ta không thể để Cố Ngũ bảo hộ mình mà xảy ra chuyện được, cô ta cần phải nghĩ cách.
“Ở đây không có thứ gì che chắn, người kia lại bắn loạn, hơn nữa người kia cách chúng ta quá gần, hiện tại không có cách nào tránh đi.” Cố Ngũ đương nhiên cũng biết như vậy là không được, nhưng tình huống hiện tại lại không có cách nào khác.
Cố Ngũ cũng biết cho dù hiện tại anh ta chặn đạn cho bà chủ thì cũng chỉ tạm thời mà thôi, sau khi anh ta chết đi thì người kia vẫn sẽ không bỏ qua cho bà chủ.
Lúc này Trác Thanh lại trúng đạn, Đầu To cũng trúng đạn, cả đám vô cùng chật vật.
Nhưng người kia vẫn không nương tay, hơn nữa người kia còn lái xe đến gần hơn, cách bọn họ ngày càng gần, người kia càng đến gần thì xác xuất bọn họ tránh được càng nhỏ.
“Chúng ta bảo vệ Nhã Thanh, để Nhã Thanh đi trước.” Trác Thanh nhìn về phía Hàn Nhã Thanh và Cố Ngũ, anh ta không thể để Hàn Nhã Thanh xảy ra chuyện, Nhã Thanh là em gái ruột của anh cả, là người cậu ba yêu, hơn nữa ngày hôm nay mọi chuyện trở nên như vậy là do chị gái Trác Hiểu Lam của anh ta, anh ta cần phải bảo vệ Hàn Nhã Thanh, cho dù anh ta chết cũng không thể để Hàn Nhã Thanh xảy ra chuyện gì.
Ba người bọn họ có thể che chắn cho Hàn Nhã Thanh rời đi, ít nhất có thể giúp Hàn Nhã Thanh tìm thấy một vật cản, đến lúc đó cũng có thêm hy vọng sống sót.
“Không được.” Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu ý của Trác Thanh, nhưng nếu làm như vậy thì ba người bọn họ sẽ rất nguy hiểm, có thể bị trúng đạn bất cứ lúc nào.
Cô không thể không quan tâm đến tính mạng của ba người bọn họ vì bản thân mình được.
“Được, cứ làm như vậy.” Nhưng Cố Ngũ lại đồng ý, lúc Cố Ngũ nhìn về phía Trác Thanh thì trong mắt đầy biết ơn.
Đầu To lập tức xoay người, không nói hai lời che chắn trước mặt Hàn Nhã Thanh, ý định rất rõ ràng.
Lúc này không có ai quan tâm đến việc Hàn Nhã Thanh không đồng ý.
Nhưng kể từ lúc này tất cả mục tiêu tụ tập một chỗ, càng tiện cho người kia, anh ta dùng hết sức tấn công về phía này.
Nhưng ba người che chở Hàn Nhã Thanh lại không hề do dự, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại.
“Bà chủ, cô đi về phía trước, phía trước có thể trốn được.” Cố Ngũ nhìn thấy phía trước có một chỗ có thể trốn được, anh ta muốn đưa Hàn Nhã Thanh qua đó.
Hàn Nhã Thanh biết lúc này không có thời gian nói thêm gì, Cố Ngũ cầm cánh tay cô, không để cô có cơ hội từ chối.
Ba người che chắn phía trước cho Hàn Nhã Thanh, lúc này ba người không còn lăn trên mặt đất nữa mà đứng lên bảo vệ Hàn Nhã Thanh chạy về phía trước.
Cứ như vậy ba người bọn họ hoàn toàn xuất hiện, người kia càng đến gần, súng bắn ra vẫn không dừng lại, ba người giống như bia người sống.
Nhưng lúc này Đầu To và Trác Thanh lại bị trúng đạn.
Hai mắt Hàn Nhã Thanh đỏ lên, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, Hàn Nhã Thanh biết không thể tiếp tục như thế.
Sợ là bọn họ còn chưa đến chỗ có thể trốn được thì ba người kia đã chết.
Nhưng hiện tại dưới loại tình huống này Hàn Nhã Thanh lại không có cách nào, thật sự không có cách gì.
Nếu lúc này cô từ chối thì ngược lại kéo dài thêm thời gian, ngược lại càng cản trợ hành động của bọn họ, làm cho bọn họ càng nguy hiểm.
Trên đùi Đầu To trúng đạn, nhưng anh ta vẫn che chắn trước mặt Hàn Nhã Thanh, đuổi kịp tốc độ của mọi người nhanh chóng chạy về phía trước, dường như miệng vết thương không hề đau đớn.
“Người anh em, làm tốt lắm.” Cố Ngũ nhìn Đầu To, trong giọng nói tràn đầy hiên ngang: “Vì lão đại, cho dù hôm nay tôi bị bắn thành tổ ong thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
“Người anh em, vậy cậu phải chuẩn bị cho tốt, hôm nay cậu thật sự rất có thể sẽ bị bắn thành tổ ong.” Cậu hai Trác hiếm khi nói đùa trong tình huống này.
“Như nhau thôi, anh cũng giống như thế.” Cố Ngũ không nhịn được cười, đạn bay qua vùn vụt, dưới tình huống có thể mất mạng bất cứ lúc nào còn có thể cười được cũng là loại khí phách.
“Nhã Thành, nếu tôi chết thì cô chuyển lời đến Viên Ngữ giúp tôi, tôi yêu cô ấy, từ bắt đầu đến bây giờ chưa bao giờ thay đổi.”
Cậu hai Trác nhìn tình huống trước mắt thì trong lòng biết mình lành ít dữ nhiều, lúc này người bình thường sẽ có nhiều chuyện mong ước, cũng có cảm giác tiếc nuối nhiều chuyện, nhưng cậu hai Trác chỉ tiếc nuối một chuyện là không thể chính miệng nói với Viên Ngữ, anh ta vẫn luôn yêu cô ta.
“Anh tự mình nói với cô ta đi.” Hàn Nhã Thanh không muốn nghĩ chuyện xui xẻo này, cô muốn cậu hai Trác sống, cô muốn mọi người sống sót.
“Cậu hai Trác, hiện tại có lẽ Viên Ngữ đã tỉnh lại, cô ta rất có thể đang chờ anh, anh nên tự mình nói những lời này với cô ta.”
Hàn Nhã Thanh biết hiện tại mình không thể ngăn cản quyết định của ba người bọn họ, vậy thì cô cũng chỉ có thể tạo thêm động lực cho mọi người.
“Được, tôi phải sống, tôi muốn chính miệng nói với cô ấy.” Trong mắt của cậu hai Trác có tia sáng, anh ta và Viên Ngữ xa nhau tám năm, bởi vì hiểu lầm nên chia xa trong tám năm, anh ta và cô ta chịu đau khổ suốt tám năm, anh ta thật sự phải chính miệng nói những lời này với cô ta.