CHƯƠNG 896: CÔNG CHÚA THẬT GIẢ (1)
Nhưng mà rất rõ ràng, lúc nãy Nhạc Hồng Linh đã nói là nơi mà cô đã đến trong cái video thứ hai cũng không tìm được Nhạc Hồng Trân, vậy thì hiển nhiên là video thứ hai không có tác dụng.
“Nhã Thanh, em có thể nhận ra được cái gì không?” Nhạc Hồng Linh không để ý đến Mạnh Thành mà là nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh.
“Trong toàn bộ những đoạn video này đều là có một người đeo mặt nạ nói mấy lời nói nhảm, hơn nữa mặc dù là video nhìn không giống như là ở cùng một nơi, nhưng mà từ trong video có thể nhìn ra được chỉ có một căn phòng trống, còn những cái khác căn bản cũng không nhìn ra gì hết, phải tìm được em gái của cô từ trong những video này đó à? Trừ phi là thần tiên, trừ phi hỏa nhãn kim tinh.” Mạnh Thành cho rằng đó là chuyện không thể nào.
Hàn Nhã Thanh không nói gì mà là mở video một lần nữa, sau đó cô lại tìm ra ba đoạn video trong số đó liên tục mở coi mấy lần.
“Căn bản không thể nhìn ra được cái gì, có mở bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Lão đại, còn không bằng để người của chúng ta đi tìm.” Tính tình của Mạnh Thành tương đối nóng nảy, anh ta cảm thấy đây chính là đang lãng phí thời gian.
“Cậu có biết đi đâu mà tìm không?” Dương Tầm Chiêu quét mắt nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo chất vấn nhưng mà cũng có cảnh cáo.
“Dù vậy thì cũng vẫn tốt hơn là ở đây xem video vô dụng như thế này.” Mạnh Thành không phục, anh ta thật sự không tin là còn có thể nhìn ra cái gì từ trong những đoạn video này.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, nhanh chóng nói ra một địa điểm.
“Hả, có ý gì?” Mạnh Thành giật mình: “Chị dâu, chỗ mà chị nói chính là một nơi gần với căn cứ điểm của chúng em, sao vậy?”
“Người đang ở chỗ đó…” Dương Tầm Chiêu nhìn qua Hàn Nhã Thanh, mặc dù là câu nghi vấn nhưng mà cũng không có quá nhiều giọng nghi vấn, những điều cô nói anh luôn tin tưởng.
“Đúng vậy.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi gật đầu, cực kì chắc chắn, không có do dự và chần chờ.
“Mạnh Thành, phái người đến đây, nhất định phải cứu người ra.” Dương Tầm Chiêu nhanh chóng ra lệnh cho Mạnh Thành.
“Lão đại, anh nói đùa hả?” Mạnh Thành ngơ ngác, bình thường anh ta sẽ không chất vấn lại mệnh lệnh của Dương Tầm Chiêu, nhưng mà hiện tại…
Bây giờ lại vì một câu nói của chị dâu, nếu như chị dâu có căn cứ thì cũng thôi đi, nhưng mà sau khi chị dâu xem mấy đoạn video vô dụng đó mà có thể nhìn ra được người đang bị nhốt ở đâu.
Chuyện này sao có thể được chứ!
“Còn không mau đi đi.” Dương Tầm Chiêu thấy Mạnh Thành vẫn còn đứng đó bất động, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu như không cứu được người thì tôi sẽ bắt cậu hỏi tội đó.”
“Hả, hiện tại em đi ngay đây.” Mạnh Thành lấy lại tinh thần, mặc dù là trong lòng cũng không tin cho lắm, nhưng mà lão đại đã ra lệnh rồi anh ta cũng không dám không đi.
“Để tôi đi chung với anh.” Nhạc Hồng Linh cũng nhanh chóng đứng dậy, cô ta đã đợi mấy ngày rồi hiện tại rốt cuộc cũng đã có tin tức, cô ta không thể nào cứ ngồi ở đây chờ đợi được.
“Chị Hồng Linh, tốt nhất là chị đừng xuất hiện, em sợ là chị vừa mới đến gần chỗ của bọn họ thì bọn họ sẽ phát hiện ra.” Hàn Nhã Thanh ngăn cản Nhạc Hồng Linh lại.
“Vậy thì em cũng không ra mặt được, em cũng là người có thân phận ở nước M, nếu như đột nhiên em xuất hiện thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến bọn họ. Để em kêu Lục Thâm đến đó, căn cứ điểm ở bên đó là do Lục Thâm phụ trách.” Mạnh Thành cũng dừng lại, hiển nhiên là anh ta vẫn còn chưa tin lời nói của Hàn Nhã Thanh, cho nên cũng không phải là coi trọng cho lắm.
“Cũng được.” Trái lại là Hàn Nhã Thanh dứt khoát đồng ý, nếu như cô nói không sai chắc chắn là chỗ đó không có quá nhiều người phòng thủ, cứu người cũng không khó, để cho người ở bên đó trực tiếp đi qua, miễn cho đánh rắn động cỏ, đây cũng là một ý định không tồi.
“Được rồi, bây giờ em sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lục Thâm ngay.” Thấy Hàn Nhã Thanh đã đồng ý rồi, Mạnh Thành lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
Người ở phía bên kia hiển nhiên cũng ngơ ngác, nhưng mà cho dù Mạnh Thành không tin lời nói của Hàn Nhã Thanh, nhưng dựa vào mặt mũi của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, anh ta vẫn nói chuyện này rất nghiêm trọng, giao phó rất trịnh trọng.
Lục Thâm ở đầu dây bên kia mặc dù là không hiểu đến nỗi không thể phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng mà khi để điện thoại xuống thì vẫn trực tiếp triệu tập người dựa theo lời dặn dò của Mạnh Thành mà đi cứu người.
Trong tầng hầm trở nên yên tĩnh vô cùng, mấy người bọn họ đều đang lo lắng chờ đợi kết quả.
Nhạc Hồng Linh là người lo lắng nhất, mặc dù là cô ta tin tưởng năng lực của Hàn Nhã Thanh, nhưng mà cô ta sợ trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, em gái của cô ta sẽ…
Trên mặt của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không nhìn ra được có gì khác thường.
Mạnh Thành là người buông lỏng nhất, anh ta vẫn xem thường như cũ, bởi vì anh ta căn bản không tin tưởng rằng nơi mà Hàn Nhã Thanh nói có thể tìm ra người.
Nửa tiếng đồng hồ sau điện thoại của Mạnh Thành đột nhiên vang lên.
Mấy người bọn họ gần như là lập tức nhìn về phía Mạnh Thành, Nhạc Hồng Linh là người vội vàng nhất, nhanh chóng chạy vội đến trước mặt của Mạnh Thành.
Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, sau đó nhận điện thoại.
“Anh Mạnh, người đã được cứu ra rồi. Cô gái nhỏ bị thương, nhưng mà cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, người cũng tỉnh táo.” Nhiệm vụ của Lục Thâm hoàn thành rất thuận lợi, cho nên giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ: “anh Mạnh, cô bé này ở đâu vậy? Trong khá xinh đó nhưng mà vẫn còn rất nhỏ, vẫn còn chưa trưởng thành đâu. anh Mạnh, làm như vậy là không tốt lắm đâu.”
“Hỏi xem cô ta tên là gì?” Mạnh Thành thở ra một hơi, lý trí đã trở về nhưng mà hiển nhiên vẫn không quá tin tưởng.
“Má ơi! anh Mạnh, không phải đó chứ! Ngay cả tên của cô gái nhà người ta là cái gì mà anh cũng không biết, vậy mà kêu bọn tôi liều chết đi cứu?” Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp kinh ngạc kêu lên tiếng, lúc nãy anh Mạnh dặn dò bọn họ nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, anh ta còn tưởng là một người vô cùng quan trọng đối với anh Mạnh.
“Lúc nãy cô bé đã tự mình nói cô ta tên là Nhạc Hồng Trân.” Sau đó Lục Thâm bổ sung thêm một câu rất nhanh.
Sau đó Mạnh Thành trực tiếp cúp điện thoại, Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào khoảng không một lần nữa.
Tình huống gì vậy chứ?
“Chị dâu, sau này em có thể đi theo chị được không?” Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thành nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Nghe thấy lời nói này của Mạnh Thành, mấy người bọn họ biết là chuyện này đã thuận lợi rồi.
“Cậu có thể cút rồi đó.” Dương Tầm Chiêu không thèm lưu tình chút nào mà bắt đầu đuổi người, lúc nãy để Mạnh Thành ở lại là bởi vì Hàn Nhã Thanh đã đồng ý, bây giờ anh càng nhìn Mạnh Thành lại càng cảm thấy chướng mắt.
“Lão đại, anh đây là đang qua…” Mạnh Thành muốn kháng nghị, chỉ là khi đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Dương Tầm Chiêu, anh ta vẫn cố gắng nén xuống.
“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Giọng nói của Nhạc Hồng Linh kích động, có hơi run rẩy.
“Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn chứ, chị Hồng Linh, em không thể đi cùng với chị được, em còn có chút việc nữa, em phải trở về ngay.” Chuyện bên này đã được giải quyết thuận lợi rồi, nhưng mà cô vẫn còn nhớ đến chuyện lúc nãy Phạm My đã nói với cô.
Bây giờ chuyện bên đây đã được giải quyết, đương nhiên là cô phải nhanh chóng chạy qua kia.
Dương Tầm Chiêu dùng máy bay tư nhân, cho nên Hàn Nhã Thanh cũng không cần phải đợi chuyến bay, vậy thì đã có thể tiết kiệm thêm chút thời gian.
Nhưng mà hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, từ chỗ này đến Hải Thành nhanh nhất thì cũng phải hết sáu bảy tiếng tiếng đồng hồ, đến Hải Thành chắc cũng là tới nửa đêm, hi vọng là bên phía Đường Vân Thành không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mí mắt của Hàn Nhã Thanh giật giật, trong lòng của cô có một loại dự cảm xấu.