CHƯƠNG 1605
Nhưng rõ ràng, sức cô không nhằm nhò gì với Tư Đồ Không cả! Anh ta chỉ coi như cô đang gãi ngứa cho mình mà thôi.
Tâm trạng của Tư Đồ Không bỗng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên: “Em đi theo tôi năm năm mà giờ mới biết à? Lúc tôi thật sự lưu manh em còn chưa nhìn thấy đâu, tôi cũng không ngại cho em xem thử.”
Anh ta hoàn toàn không bận tâm đến việc Liễu Ảnh mắng mình là tên lưu manh, chẳng những không cảm thấy xấu hổ mà còn lấy làm tự hào, nghe ra hết sức đắc ý!
Liễu Ảnh nhụt chí, người này đã như vậy rồi thì cô còn có thể làm gì nữa?
Nói lý không được, sức lực lại càng chênh lệch, cô hoàn toàn không có cách nào khác.
Tư Đồ Không đã bế cô vào phòng, đè cô lên giường, Liễu Ảnh không thể nào thoát ra nổi, thế nhưng, đến giây phút mấu chốt cuối cùng, cô vẫn nhắc nhở anh ta phải dùng biện pháp an toàn, cô thật sự không muốn tạo ra một sinh mệnh.
Sinh con cho anh ta chắc chắn là chuyện không đời nào có thể xảy ra.
Tư Đồ Không thoáng sững người, nhưng cũng không quá cố chấp mà rất tự giác lấy bao cao su ra. Tuy nhiên, lúc cúi đầu xuống, đôi môi anh ta lại khẽ cong lên nở một nụ cười không rõ ý tứ.
Liễu Ảnh thấy anh ta dùng biện pháp an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, vừa rồi anh ta chỉ hù dọa cô thôi, vốn dĩ với quan hệ của họ thì anh ta cũng sẽ không có khả năng để cô sinh con cho anh ta.
Tư Đồ Không lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Ảnh, nét mặt có vẻ như hơi bất mãn, nhưng không nói năng gì thêm. Thấy vậy, Liễu Ảnh đã hoàn toàn yên tâm.
Ngày hôm sau, khi Liễu Ảnh tỉnh lại thì đã gần mười giờ rồi. Sau khi nhìn rõ đồng hồ, cô mới giật mình, lập tức ngồi bật dậy rất nhanh.
Đêm qua, Tư Đồ Không giày vò cô cực kỳ tàn bạo, cô không tài nào ngủ nổi, gần đến hừng đông mới có cơ hội để chợp mắt, vậy nên mới ngủ quên mất.
Cô nhớ rõ, mình đã đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ sáng rồi, tại chuông đồng hồ không kêu sao? Hay vì cô ngủ quá say không nghe thấy?
Nhưng nếu vì cô ngủ quá say nên không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức thì nó vẫn sẽ báo lại. Vậy thì, chắc hẳn là đồng hồ báo thức không hề kêu.
Liễu Ảnh lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện hẹn giờ báo thức đã bị xóa rồi, không cần nghĩ cũng biết là do Tư Đồ Không làm.
Liễu Ảnh cảm thấy giờ đây, anh ta ngày càng nhàm chán, lại còn xóa cả báo thức của cô đi nữa.
Giờ chắc là Tư Đồ Không đã đi làm rồi. Liễu Ảnh nhanh chóng rời giường, sửa soạn đơn giản, rửa mặt qua loa, còn chưa trang điểm mà đã đi ngay ra ngoài.
Sau khi ra khỏi nhà, cô vừa bắt xe vừa gọi điện cho Bùi Dật Duy.
Cô không biết bây giờ anh ta đã đi tự thú hay chưa nữa? Thật ra, cô cũng biết mình chẳng giúp gì được Bùi Dật Duy trong chuyện anh ta đi tự thú.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi thăm tình hình của anh ta, ít nhất có thể mang đến cho anh ta một niềm an ủi nhỏ nhoi.
Cô đã gọi mấy lần mà bên phía Bùi Dật Duy không bắt máy. Tâm trạng Liễu Ảnh dần chùng xuống. Anh ta không nghe máy, phải chăng đã đến đồn cảnh sát tự thú rồi?
Nếu anh ta đã đến đồn cảnh sát tự thú thì đây là một vụ giết người, cảnh sát nhất định sẽ bắt anh ta lại, nên tất nhiên cũng không thể nghe máy.
Sau khi gọi đến ba cuộc điện thoại mà Bùi Dật Duy vẫn không bắt máy, Liễu Ảnh liền hiểu được, chắc hẳn anh ta đã đến đồn cảnh sát tự thú, nên không tiếp tục gọi nữa.
Không liên lạc được với Bùi Dật Duy, cô cũng không biết rốt cuộc anh ta đã đến đồn cảnh sát nào. Cô không thể đến từng đồn cảnh sát để hỏi chuyện được.
Vốn dĩ Bùi Dật Duy không muốn để mọi người biết đến chuyện này. Nếu cô đi hỏi rồi làm mọi chuyện trở nên huyên náo ầm ĩ lên thì lại không hay.
Nhưng cô chắc chắn không thể bàng quan trước chuyện này. Liễu Ảnh vốn định gọi cho Hàn Nhã Thanh, nhờ cô ấy điều tra giúp. Với thân phận và năng lực của Hàn Nhã Thanh, hiện tại muốn điều tra rõ chuyện này chắc hẳn vô cùng dễ dàng.
Cậu năm Tào là cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố A.
Nhưng Liễu Ảnh lại sực nhớ ra chuyện đêm qua, Bùi Dật Duy năm lần bảy lượt dặn dò, rằng người mà anh ta không mong muốn biết được chuyện này nhất là Hàn Nhã Thanh.
Liễu Ảnh thầm thở dài, cô nên tôn trọng mong muốn của Bùi Dật Duy. Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho Hàn Nhã Thanh biết.
Liễu Ảnh nhớ tới ngày trước, lúc mình vẫn còn làm việc trong hãng hàng không. Vừa hay, một đồng nghiệp quan hệ khá tốt với cô lại có chồng làm ở đồn cảnh sát. Cô lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp, nhờ người nọ hỏi giúp mình.
Tất nhiên Liễu Ảnh không hề đề cập đến Bùi Dật Duy.
Người đồng nghiệp đã đồng ý, nói nếu tra ra được sẽ lập tức hồi âm cho cô.