Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 841: CẬU BA DƯƠNG ĐÃ TRA RA NGUYÊN NHÂN KHIẾN CÔ VÔ SINH (2)

Lúc trước Viên Quân Doanh bảo Đường Lăng tiễn hai vị Vương tử cũng là vì lý do này, cho nên Đường Lăng từ chối khiến anh ta có chút ngạc nhiên.

Đường Lăng nghe xong lời này của anh thì, sắc mặt vốn đã âm trầm càng trầm thêm, đôi môi mím chặt, không trả lời.

Viên Quân Doanh thấy anh ấy như vậy thì không hỏi thêm nữa.

Mà Hàn Nhã Thanh nghe tin tiểu Vương tử đã rời đi thì cũng hơi bất ngờ, cô không ngờ còn có chuyện Đường Lăng không giải quyết được.

Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, hôm qua cô định tới nhưng Dương Tầm Chiêu gọi cho cô bảo cô không cần phải đi.

Đương nhiên Dương Tầm Chiêu cũng đã nói cho cô biết chuyện xảy ra lúc đó.

Tiểu Vương tử tỏ tình với Dương Tầm Chiêu mà Đường Lăng lại tình cờ nghe được? Thật sự quá trùng hợp, rõ ràng là tiểu Vương tử đã lên kế hoạch từ trước.

Hàn Nhã Thanh vốn tưởng rằng Đường Lăng sẽ có biện pháp giải quyết, không ngờ tiểu Vương tử lại đi sớm như vậy.

Như vậy kế hoạch của tiểu Vương tử coi như đã thành công.

Hàn Nhã Thanh hiểu Đường Lăng, cô biết chuyện gì Đường Lăng đã nhận định thì sẽ không bao giờ thay đổi, mà bây giờ anh lại cứ vậy để cho tiểu Vương tử đi?

Cho nên cô biết có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy.

Không thể không nói tiểu Vương tử này không hề đơn giản.

Nhưng suy cho cùng cũng là chuyện giữa Đường Lăng và tiểu Vương tử, người khác không tiện xen vào.

Dương Tầm Chiêu vừa đến công ty, còn chưa vào văn phòng thì thư ký Lưu đã tới: “Tổng giám đốc, bác sĩ Lục về rồi, tổng giám đốc có muốn đi gặp anh ấy không?”

Mấy ngày trước gặp Đường Vũ Kỳ ở trung tâm thương mại, thư ký Lưu vẫn luôn điều tra chuyện liên quan đến mẹ của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Thật ra thư ký Lưu đã tra được rất nhiều thông tin trong khoảng thời gian này, hơn nữa thông tin cũng rất đầy đủ.

Thư ký Lưu tra được năm năm trước ở bệnh viện trung tâm, Hứa Dinh Dinh không hề sinh con, còn tra được chuyện sáu năm trước Hàn Nhã Thanh bị thương phải nhập viện.

Sáu năm trước Hàn Nhã Thanh bị thương cũng vào bệnh viện trung tâm, thư ký Lưu lấy được một số thông tin của Hàn Nhã Thanh nhập viện khi đó, thông tin cho thấy năm đó cô bị thương rất nặng ở bụng.

Nhưng thông tin của bệnh viện không hề đề cập đến chuyện gì ảnh hưởng tới việc Hàn Nhã Thanh mang thai.

Bác sĩ chủ trị của Hàn Nhã Thanh khi đó là bác sĩ Lục, khi thư ký Lưu tra được chuyện Hàn Nhã Thanh bị thương, Dương Tầm Chiêu càng muốn đích thân đi gặp bác sĩ Lục này để hỏi cho rõ tình hình lúc đó.

Dù sao thông tin của bệnh viện chỉ cho thấy lúc đó Hàn Nhã Thanh bị thương và tình hình trị liệu chứ không đề cập đến điều gì khác, tình hình cụ thể chỉ có gặp bác sĩ chủ trị mới rõ.

Nhưng khi ấy lại đúng lúc bác sĩ Lục ra nước ngoài.

Cho nên bác sĩ Lục vừa về nước, thư ký Lưu phải báo cáo ngay.

“Đi gặp.” Ánh sáng u ám loé lên trong mắt Dương Tầm Chiêu, vấn đề liên quan đến việc Hàn Nhã Thanh bị thương mà vô sinh, anh vẫn luôn muốn biết câu trả lời.

Cho nên anh không muốn bỏ qua bất kỳ tình huống nào.

Tất nhiên anh cũng lo thông tin thư ký Lưu điều tra được là giả cho nên anh phải đích thân đi gặp bác sĩ Lục hỏi cho rõ.

Thông tin có thể sai nhưng không ai có thể nói dối trước mặt Dương Tầm Chiêu anh.

Dương Tầm Chiêu tới thẳng bệnh viện, bây giờ bác sĩ Lục đã là phó viện trưởng của bệnh viện trung tâm.

Dương Tầm Chiêu tới văn phòng phó viện trưởng tìm được bác sĩ Lục.

Phó viện trưởng Lục năm nay bốn mươi ba tuổi, chiều cao trung bình, hơi mập, đeo cặp kính gọng dày, trông khá tao nhã, lịch sự.

“Viện trưởng Lục.” Dương Tầm Chiêu không vòng vo, nếu đã đến thì anh sẽ hỏi thẳng cho rõ.

“Cậu là?” Phó viện trưởng Lục ngẩng đầu nhìn Dương Tầm Chiêu, vẻ mặt hơi bối rối, sau đó mới hỏi: “Cậu là tổng giám đốc Dương của Dương Thị!”

Tổng giám đốc Dương Tầm Chiêu của Dương Thị ở thành phố A cũng được coi là người không ai không biết, huống hồ Dương Thị cũng từng tham gia vào ngành y tế.

Cho nên khôgn có gì ngạc nhiên khi phó viện trưởng Lục nhận ra Dương Tầm Chiêu, phản ứng này của ông ta cũng là bình thường.

Sau khi phó viện trưởng Lục nhận ra Dương Tầm Chiêu thì vội đứng dậy, vẻ mặt càng thêm cung kính: “Không biết tổng giám đốc Dương đột nhiên tới là có chuyện gì?”

Lúc này trong thái độ nhiệt tình của phó viện trưởng Lục lại có chút nịnh nọt: “Tổng giám đốc Dương muốn uống cà phê hay là uống trà, tôi cho người đi chuẩn bị.”

Ở thành phố A, rất ít người thấy Dương Tầm Chiêu mà không nhiệt tình hay nịnh nọt, cho nên thái độ lúc này của phó viện trưởng Lục cũng được coi là bình thường.

“Viện trưởng Lục không cần khách sáo.” Dương Tầm Chiêu nhìn ông ta, trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thái độ của anh lịch sự nhưng vẫn có vài phần lạnh lùng, xa cách.

“Hôm nay tôi tới là có chuyện muốn viện trưởng Lục xác minh.” Dương Tầm Chiêu ngồi xuống đối diện bàn làm việc của viện trưởng Lục, anh đặt tài liệu trong tay lên bàn.

Dương Tầm Chiêu nhìn phó viện trưởng Lục, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, không có gì khác thường.

“Tổng giám đốc Dương có chuyện gì cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói nấy.” Viện trưởng Lục mỉm cười càng thêm nhiệt tình, nịnh nọt.

Ngoài sự nhiệt tình và nịnh hót ra thì không nhìn ra điều gì khác.

Dương Tầm Chiêu khẽ đảo mắt, đẩy tài liệu trong tay tới trước mặt phó viện trưởng Lục, nhưng không nói gì thêm.

“Đây là?” Phó viện trưởng Lục nhìn Dương Tầm Chiêu, có phần nghi hoặc và khó hiểu.

“Đây là thông tin từ bệnh viện các ông, viện trưởng Lục xem qua đi.” Dương Tầm Chiêu không nói nhiều, anh muốn quan sát phản ứng đầu tiên của phó viện trưởng Lục khi nhìn thấy thông tin này.

Dương Tầm Chiêu vốn là người giỏi quan sát, giỏi tính toán, mà từ sau khi kết hôn với Hàn Nhã Thanh, phương diện này của anh có thể nói là đã thăng tiến vượt bậc.

Về tư liệu mà thư ký Lưu tra được, anh cũng không tin tưởng hoàn toàn, mặc dù thông tin đăng ký và tư liệu của bệnh viện rất đầy đủ và chi tiết, không có bỏ qua chi tiết nào nhưng anh luôn cảm thấy những gì thư ký Lưu tra được lần này quá trùng hợp.

Nếu có người cố ý sắp xếp cho anh thấy những tư liệu này thì viện trưởng Lục chính là điểm đột phá lớn nhất.

Nếu có ai đó cố tình soạn những tư liệu này thì chắc chắn sẽ làm tốt công tác tư tưởng với viện trưởng Lục, rất nhiều chuyện cần đến sự phối hợp của ông ấy, dù sao ông ấy cũng là bác sĩ chủ trị cho Hàn Nhã Thanh khi ấy.

Nhưng tới giờ, phản ứng và thái độ của viện trưởng Lục vẫn không có gì khác thường.

“Được, được.” Trên mặt phó viện trưởng Lục vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Dương Tầm Chiêu nói thế thì cũng nhanh chóng nhận lấy tài liệu rồi mở ra.

Viện trưởng Lục mở tài liệu ra xong thì nghiêm túc đọc, sau đó ngẩng đầu hỏi Dương Tầm Chiêu: “Đây là thông tin của bệnh nhân ở bệnh viện chúng tôi, là của cô Hàn, những chuyện liên quan đều đã được viết rất rõ ràng trong này, không biết tổng giám đốc Dương muốn hỏi gì?”

Mắt Dương Tầm Chiêu nhìn thẳng vào viện trưởng Lục, từ khi ông ta cầm lấy tư liệu, mở ra rồi đọc hết, mắt anh không chớp lấy một lần, cho nên có thể nhìn rõ mọi phản ứng của viện trưởng Lục.

“Lúc đó viện trưởng Lục là bác sĩ chính điều trị cho cô ấy, ông còn nhớ tình hình cụ thể khi đó không?” Môi Dương Tầm Chiêu từ từ cong lên thành một đường cong khe khẽ, cười như không cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK