Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1043: NGƯỢC TRA! LÀM MẤT MẶT! QUÁ ĐÃ! (1)

Chỉ là lúc Hàn Nhã Thanh đến cửa khách sạn liền bị người chặn lại. Hàn Nhã Thanh nhìn người chặn cô lại, khóe miệng hơi cong lên. Xem ra hôm nay người ta đã sắp xong kịch hay rồi, chỉ chờ cô đến mà thôi.

Ngăn cản cô chính là hai người phụ nữ. Hai người phụ nữ này cô không quen, hơn nữa ở Cẩm Thành này cô vốn dĩ chẳng quen biết được mấy người.

Vì cô không biết hai người này, cũng chưa chắc hai người này đã biết cô, cho dù có biết thì cũng là kiểu nhìn thấy trên mấy tin tức lá cải kia.

Hàn Nhã Thanh biết, sau chuyện ầm ĩ của ông cụ Dương và bà cụ Dương trước đây, tuy sau đó cũng đã vạch trần việc ông cụ Dương là giả vờ bị thương nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều bình luận nói xấu cô.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng biết cô đã trở thành trò cười của các tiểu thư, quý bà danh gia vọng tộc trong nhiều buổi tiệc, nhất là trong buổi tiệc có sự hiện diện của ông cụ Dương và bà cụ Dương.

Chỉ là nơi này là Cẩm Thành, là tiệc rượu của Ngụy Khang, thế mà lại có hai người lạ dám cản đường cô.

Nếu nói không có ai sai khiến

Sợ là không có người nào tin.

Hàn Nhã Thanh dừng lại nhìn hai người phụ nữ trước mặt. Thoạt nhìn hai người phụ nữ này là kiểu người quen thói kiêu ngạo, chắc hẳn cũng là người có địa vị, nói chính xác là gia tộc đứng sau họ chắc cũng có địa vị khá cao.

Hai người phụ nữ này không giống kiểu người không có đầu óc, cho nên chắc hẳn là bọn họ bằng lòng bị lợi dụng hoặc là chắc muốn lấy lòng ai đó.

Như vậy xem ra, thân phận của người lợi dụng bọn họ càng không đơn giản rồi.

Hàn Nhã Thanh thầm mắng trong lòng, nhưng không nói gì.

Sở Bách Hà đi cùng Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy có hai người đi ra ngăn lại Hàn Nhã Thanh, đầu tiên là hơn ngẩn ra, sau đó liền bật cười.

Thế mà có người không sợ chết dám ngăn cản Thanh Thanh. Hơn nữa còn là ở buổi tiệc của Ngụy Khang nữa chứ?

Bọn họ đúng là vội đi đầu thai mà.

Chẳng qua Bách Hà là người rất thích hóng hớt. Chuyện như vậy Thanh Thanh nhắm mắt cũng có thể giải quyết được, hoàn toàn không cần cô ta ra tay cho nên cô ta ở bên cạnh hóng hớt là được.

Bùi Vũ Ninh đi ở phía sau hơi nhíu mày, nhưng cũng không đi lên trước làm gì, rõ ràng cũng đang chờ xem kịch vui.

Anh Phó đứng bên cạnh Bùi Vũ Ninh thì thờ ơ đối với mọi chuyện, trong mắt anh ta cũng chỉ có Bùi Vũ Ninh.

“Vị này là ai vậy? Xấu như vậy thì đừng đi ra ngoài dọa người khác chứ? Bộ dáng này của cô đi ra ngoài sẽ dọa trẻ con đấy. Nói không chừng mấy đứa bé nhát gan buổi tối còn thấy ác mộng nữa ấy chứ.” Hai người phụ nữ ngăn cản Hàn Nhã Thanh bắt đầu “diễn” rồi.

Khi hai người phụ nữ này nhìn thấy những người đi cùng Hàn Nhã Thanh ôm thái độ hóng hót, trên mặt liền lộ ra vẻ mỉa mai. Ngay cả người đi cùng với Hàn Nhã Thanh cũng không giúp đỡ cô, đương nhiên những người khác càng không có khả năng giúp đỡ Hàn Nhã Thanh rồi.

Cho nên muốn đối phó với kiểu phụ nữ vừa xấu vừa ngu này là chuyện dễ như cơm bữa.

“Sao thế? Cô không biết cô ta à? Cô ta là người nói tiếng đấy. Là cô cả nhà họ Hàn ở thành phố A, nổi đình nổi đám đấy.” Cô Triệu cười tủm tỉm giải thích, nhưng sự giễu cợt trong lời nói không thể rõ ràng hơn.

“Cô cả nhà họ Hàn? Là người nào? Rất nổi tiếng à?” Cô Lưu rất hợp tác tiếp lời. Lúc cô Lưu nói chuyện rõ ràng là nâng cao volume thấy rõ.

Lúc này vốn dĩ là lúc khách khứa tới, ít người đến sau cũng đứng bên ngoài xem kịch hay, bởi vì giọng cô Lưu quá lớn nên đám quý bà và danh viện vốn đã trong sảnh tiệc cũng bắt đầu vây xung quanh xem kịch vui.

“Chị Linh, chị thật sự không biết sao? Là cô Hàn đã gây ồn ào trên mạng thời gian trước. Tôi nghe nói cô Hàn không biết đã dùng thủ đoạn gì mà gả được cho cậu ba Dương, chỉ có đều sau đó bị nhà họ Dương vạch trần chân tướng, đồng thời bị nhà họ Dương đuổi ra ngoài rồi nhưng vị này lại không thuận theo, còn không biết xấu hổ mà dây dưa với hai ông cụ nà họ Dương kia.

Chuyện cô Triệu nói chắc hẳn là vụ ông cụ Dương ầm ĩ nhảy lầu gần đây. Chỉ là sau đó chuyện này cũng đã được làm sáng tỏ, cậu ba Dương cũng đã đích thân mở cuộc họp báo nhưng cô Triệu này lại cố ý tránh nói tới.

Dù sau nơi này cũng là Cẩm Thành, không phải là thành phố A. Mà ở thành phố A Hàn thị miễn cưỡng lắm mới có danh tiếng, nhưng nếu mở rộng ra phạm vi cả nước thì thật sự Hàn thị chẳng là gì, huống chi mấy năm nay Hàn thị vẫn đang xuống dốc, nếu không phải trước đó Dương Tầm Chiêu rót vốn thì sợ là Hàn thị đã tuyên bố phá sản từ lâu rồi.

Tuy lúc đó chuyện của Hàn Nhã Thanh đã chấn động thành phố A nhưng ở Cẩm Thành không có mấy ai biết. Cô Triệu vừa nói như vậy rất nhiều người liền có ấn tượng không tốt ngay từ đầu rồi.

“Cô ta gả cho ai? Cậu ba Dương? Là cậu ba Dương chủ tịch của Dương thị ở thành phố A sao? Người phụ nữ như vậy mà lại được gả cho cậu ba Dương? Trời ơi, đây chẳng phải là đang sỉ nhục cậu ba Dương sao?”

“Ai biết người ta dùng mưu bẩn kế hèn gì chứ? Không phải nói đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Dương rồi sao?”

“Chính cô ta tự dùng mưu bẩn kế hèn để gả vào nhà họ Dương. Bị nhà họ Dương vạch trần bộ mặt thật đuổi ra ngoài, vậy mà còn dám mặt dày dây dưa không rõ, lại còn muốn ép chết ông bà cụ Dương? Sao trên đời này lại có người phụ nữ không biết xấu hổ, độc ác như vậy chứ?”

“Xấu như vậy sao còn mặt mũi nào mà gả cho cậu ba Dương được nhỉ?”

Hóng hớt là bản tính của con người. Mấy quý bà và mấy cô danh viện này bình thường thoạt nhìn rất cao quý, nhưng rất thích bàn tán những chuyện này, đương nhiên lời nói ra cũng càng thâm độc hơn.

Sở Bách Hà nghe được mấy lời bàn tàn kia, sắc mặt rõ ràng thay đổi, Sở Bách Hà vừa định mắng trả lại, liền nhìn thấy dáng vẻ không liên quan gì đến mình kia của Hàn Nhã Thanh thì nhịn lại. Cô ta tin tưởng Thanh Thanh nhà cô ta.

Chuyện nhỏ như vậy Thanh Thanh nhà cô chỉ cần động ngón tay út cũng có thể giải quyết được.

Hàn Nhã Thanh nhìn cô Triệu một cái, sau đó cất bước đi thẳng vào trong. Thật sự cô lười để ý đến mấy chuyện nhạt nhẽo thế này.

“Mịa nó, đúng là không biết xấu hổ. Đã bị người ta mắng như vậy mà còn mặt mũi vào trong sao?”

Có người bị hành động của Hàn Nhã Thanh dọa cho ngây người.

“Phụ nữ giống như cô ta vốn dĩ là kiểu phụ nữ không biết xấu hổ mà.”

“Trước đó tôi cũng xem mấy tin tức trên mạng kia, nhưng hoàn toàn không giống những lời cô Triệu nói. Cô Hàn không hề ép chết ông cụ Dương nhảy lầu, là ông cụ Dương giả vờ bị thương, hơn nữa cậu ba Dương cũng đã mở cuộc họp báo rồi, nói là anh ấy bằng lòng cưới cô Hàn, cho nên các người nói như vậy là không đúng đâu.”

Một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi nhìn không nổi nữa chủ động đứng ra giải thích thay cho Hàn Nhã Thanh, rõ ràng cô gái ấy rất rõ ràng cả câu chuyện.

Mọi người nghe cô gái kia nói vậy đều ngẩn ra, trong lúc nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái kia.

Hàn Nhã Thanh cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía cô gái kia. Cô gái kia có khuôn mặt tròn tròn, thoạt nhìn vẻ mặt rất đơn thuần, vô cùng dễ thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK