Chương 1598
Rời khỏi anh ta, sau đó ở bên Bùi Dật Duy ư?
Nghĩ cũng đừng có nghĩ.
“Vĩnh viễn cũng đừng hòng.” Tư Đồ Không nghiến răng nghiến lợi, có thể nghe thấy rõ sự hung dữ trong giọng nói của anh ta.
Liễu Ảnh kinh ngạc, đôi mắt trừng tới tròn xoe, nhìn chằm chằm anh ta: “Cho dù anh có trừng phạt tôi, thì cũng phải có thời hạn chứ? Anh không thể nhốt tôi cả đời được đúng không?”
“Có gì mà không thể, cả đời này em cũng đừng hòng rời đi.” Khóe môi Tư Đồ Không cong lên, đúng là anh ta muốn giữ cô lại bên cạnh cả đời, nhưng anh ta rất khó chịu khi nghe cô nói từ “nhốt” này.
“Tư Đồ Không, anh không cảm thấy bản thân anh rất quá đáng sao?” Đôi mắt Liễu Ảnh lại trừng to hơn một chút, đáy mắt hiện lên sự khủng hoảng.
“Quá đáng ư? Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.” Tư Đồ Không thực sự không cảm thấy hành động của bản thân quá đáng, nếu như anh ta đã thích thì chắc chắn sẽ giữ bên cạnh mình cả đời, lẽ nào anh ta còn phải nhìn người phụ nữ mà mình thích ở bên kẻ khác sao?
Chuyện đó tuyệt đối không thể được.
Liễu Ảnh hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng cô chẳng thể nào nói chuyện cho ra lẽ với anh ta, cô biết thật ra anh ta không thể nào giữ cô bên cạnh mãi được.
Dù sao thì anh ta cũng sắp kết hôn rồi, đến lúc đó vợ anh ta chắc chắn sẽ không để cô yên đâu. Đương nhiên nếu như anh ta thực sự kết hôn, cô chắc chắn cũng sẽ không tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta.
Đến lúc đó cho dù anh ta có sử dụng thủ đoạn cứng rắn gì đi chăng nữa, có liều mạng thì cô cũng phải rời đi.
Cô tuyệt đối sẽ không làm kẻ thứ ba đâu, cũng tuyệt đối không làm chuyện phá hoại tình cảm vợ chồng người ta.
Bây giờ vẫn còn đang ở trong Câu lạc bộ, Bùi Dật Duy vẫn còn đang ngủ ở bên trong, Liễu Ảnh cũng không muốn tranh luận với anh ta nữa: “Đi thôi, quay về đi.”
“Buổi tối ngày hôm nay là lần cuối cùng tôi cho phép em gặp mặt Bùi Dật Duy, sau này không được gặp mặt Bùi Dật Duy nữa.”
Tư Đồ Không nhớ tới trước đó bản thân đã đợi ở bên ngoài hơn ba tiếng đồng hồ, anh ta không muốn chịu đựng thêm một lần nào nữa, cho nên cách tốt nhất chính là không để cô gặp mặt Bùi Dật Duy.
Cô vừa mới nói rằng giữa cô và Bùi Dật Duy không có chuyện gì cả, xem như anh ta tin tưởng cô lần này vậy.
Đương nhiên cũng không phải chỉ vì lời cô nói, mà vì trên người cô cũng không có dấu vết bất thường gì, trông dáng vẻ của cô cũng không giống như đã làm chuyện đó.
“Dựa vào cái gì?” Liễu Ảnh hơi bực bội, bình thường cô sẽ không cãi lại anh ta, anh ta nói gì cô cũng nghe theo, để tránh gây ra những phiền phức không đáng có, cô cũng không muốn chống đối anh ta.
Nhưng lần này thì không được, ngày mai Bùi Dật Duy sẽ đi tự thú, nếu như cô đã biết chuyện này rồi, vậy thì cô chắc chắn phải giúp Bùi Dật Duy.
Đây là chuyện giết người, phiền phức là điều không thể tránh khỏi, Bùi Dật Duy lại không muốn để người khác biết được chuyện này. Sau khi Bùi Dật Duy bị giam lại, chắc chắn không thể tự mình xử lý được, đương nhiên cô phải giúp Bùi Dật Duy xử lý rồi.
Ví dụ như tìm luật sư, thưa kiện, cô phải cố gắng giúp Bùi Dật Duy giảm bớt tội.
“Dựa vào việc tôi không đồng ý.” Đôi mắt Tư Đồ Không híp lại đầy nguy hiểm, nhìn dáng vẻ cô nôn nóng, bàn tay vẫn còn dừng trên cổ cô của anh ta vào lúc này cũng muốn dùng sức bóp chặt.
Cô đã đi theo anh ta năm năm rồi, trong quãng thời gian năm năm này, cô chưa bao giờ làm trái ý anh ta, càng chưa bao giờ chống đối anh ta, từ trước tới nay, cô luôn nghe lời, bảo gì làm nấy.
Từ trước tới nay, cô luôn nghe lời, bảo gì làm nấy, những chuyện anh ta cấm đoán, cô sẽ tuyệt đối không làm.
Cho dù lần này thời hạn năm năm đã tới, nhưng nếu anh ta không cho cô đi, thì dù có bất mãn, cô cũng sẽ không có ý định chống đối.
Chỉ là dùng vài mánh khóe nhỏ nhằm rời khỏi anh ta, nhưng cô không ngờ được rằng những mánh khóe đó lại khiến anh ta cảm thấy thích thú.
Thế mà bây giờ, cô lại vì Bùi Dật Duy mà làm trái ý chính anh ta.
Bùi Dật Duy quan trọng với cô đến vậy sao?
Cô vì Bùi Dật Duy mà cái gì cũng dám làm.
“Việc này không được.” Lần này thái độ của Liễu Ảnh rất kiên quyết, tình huống bây giờ đặc biệt, Bùi Dật Duy không muốn để người khác biết chuyện này, nếu như cô không giúp anh ta thì sẽ chẳng có ai giúp anh ta cả.
Tư Đồ Không nheo mắt, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt tụ lại, anh ta không lên tiếng, chỉ yên lặng, đăm đăm nhìn cô.
Tuy lúc này anh ta không nói gì, chỉ dõi mắt về phía cô, nhưng ánh mắt ấy rõ ràng tràn ngập khí thế áp bức, khiến người ta phải khuất phục, ép đối phương ngột ngạt đến khó thở.