Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1615

Nhưng Liễu Ảnh vẫn cố nén lại, không để mình khóc ra tiếng.

“Mẹ, có một việc con cần phải hỏi cho rõ ràng.” Đến cả câu chào hỏi lễ phép Liễu Ảnh cũng giản lược đi.

“Có chuyện gì vậy? Liễu Ảnh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng nói của mẹ Liễu đã trở nên lo lắng. Con gái bà bỗng dưng lại gọi tới vào lúc này, giọng điệu còn nghiêm túc như thế, dường như là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Con muốn biết chuyện của năm năm trước. Con muốn biết, rốt cuộc năm năm trước, ba đã chết như thế nào?” Khi Liễu Ảnh hỏi ra câu này, nước mắt đã không ngừng đảo quanh hốc mắt cô. Trong thâm tâm, thật ra cô cũng thấy sợ, thật sự sợ hãi. Cô sợ phải đối mặt với sự việc tàn nhẫn như thế.

Nhưng cô biết, mình không thể trốn tránh. Dù sự thật có tàn khốc đến đâu thì cô cũng phải đối mặt với nó.

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên cũng im ắng, yên lặng và chỉ có yên lặng. Mẹ Liễu không nói một lời, thậm chí ngay đến việc hít thở cũng trở nên hết sức dè dặt.

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc thì năm xưa đã xảy ra chuyện gì?” Thấy mẹ mình im lặng không nói, trái tim Liễu Ảnh đã như chìm xuống đáy băng. Rõ ràng, mẹ cô đã giấu diếm cô chuyện năm xưa.

Rốt cuộc là mẹ đã giấu cô chuyện gì? Có phải thật sự như bà Tư Đồ đã nói hay không, Liễu Ảnh muốn biết tất cả chân tướng sự thật.

“Liễu Ảnh, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?” Dường như cuối cùng, mẹ Liễu cũng đã lấy lại được tinh thần, nhưng lúc này rõ ràng giọng nói của bà đang run run. Tuy chỉ nghe qua điện thoại, Liễu Ảnh cũng có thể nhận ra.

“Hôm nay có người nói với con, năm đó, năm đó ba bị Tư Đồ Không hại chết. Hơn nữa, người đó còn nói với con rằng mẹ cũng biết rõ tình hình năm đó. Có đúng như vậy không mẹ? Những lời bà ta nói là thật sao?” Liễu Ảnh thấy mẹ mình tránh né thì đã hiểu, chắc chắn bà sẽ không chủ động nói cho cô biết. Dù sao trong suốt năm năm qua, mẹ cô cũng luôn gạt cô chuyện đó, không hề nhắc tới nửa lời.

“Là ai nói? Là ai nói cho con biết?” Mẹ Liễu không trả lời câu hỏi của Liễu Ảnh, mà ngược lại còn nổi giận gặng hỏi cô, bà cao giọng thấy rõ, nghe đã thấy có vẻ hết sức kích động.

“Là bà Tư Đồ nói với con.” Liễu Ảnh biết nếu không nói ra được chuyện khiến mẹ mình hoàn toàn bị thuyết phục thì chắc chắn bà sẽ không cho cô biết chân tướng sự việc năm đó.

“Bà ta? Hóa ra lại là bà ta? Bà ta cũng biết? Bà ta cũng biết sao?” Khi mẹ Liễu tiếp tục trả lời, giọng bà lại cao hơn vài phần, càng trở nên kích động hơn.

“Ha ha…” Bà lập tức phá lên cười: “Năm đó, chính bà ta không cho mẹ nói với con. Vậy mà đến bây giờ, lại cũng chính bà ta là người nói cho con biết.”

“Là bà ta không cho mẹ nói với con sao? Vì sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Nghe thấy câu nói của mẹ mình, Liễu Ảnh hoàn toàn bị sốc. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Nhưng hiện tại, cô cũng không thể không tin lời bà Tư Đồ nói là sự thật.

Mẹ Liễu lại một lần nữa chìm trong im lặng. Rất rõ ràng, chuyện năm năm về trước, có một số chuyện bà không muốn nhắc lại nữa, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu cho phải.

“Mẹ, mẹ mau nói cho con biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ biết những gì thì hãy nói hết cho con nghe đi, con phải biết rõ toàn bộ mọi việc.” Liễu Ảnh không nghe thấy tiếng mẹ mình đáp lại nên có hơi nóng nảy. Cô gọi điện thoại cho bà là vì muốn biết rõ mọi chuyện, cô không muốn tiếp tục làm một kẻ ngốc nữa.

“Mới đầu mẹ cũng không biết, ba con cũng không biết chuyện gì. Ba con được người ta cứu ra, ông ấy nói là Tư Đồ Không cứu mình. Tuy ba con không biết vì sao anh ta phải cứu mình, nhưng ba con nhất định là rất biết ơn Tư Đồ Không. Vì vậy, ba con đã tìm cách để liên lạc với Tư Đồ Không, nói là muốn gặp mặt nói lời cảm ơn anh ta.” Mẹ Liễu ngập ngừng, khẽ thở dài ra một tiếng.

“Lúc ấy, thật ra ba con cũng có ý dựa dẫm vào Tư Đồ Không. Vốn dĩ, với thân phận của ông ấy thì không thể nào có cơ hội giao tiếp với người như anh ta được. Trước đó, ba con cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời sẽ có quan hệ với Tư Đồ Không, nhưng anh ta lại cứu ba con, cho ba con thấy được hy vọng. Nhưng rồi đâu ai có thể nghĩ tới, một chuyến đi đó đã phải trả bằng cả mạng sống của ba con.”

“Đúng là không nên có lòng tham, không nên có lòng tham mà.” Hai câu cuối mẹ Liễu tự lẩm bẩm, rõ ràng còn mang theo cảm giác hối hận.

“Mẹ, Tư Đồ Không đã tính toán kỹ càng rồi. Dù ba không chủ động liên lạc thì anh ta cũng sẽ có những cách khác để khiến ba đi gặp anh ta thôi. Mẹ à, đây là chuyện không thoát được đâu.” Nghe ra được sự hối hận, ảo não của mẹ mình, Liễu Ảnh không kìm được mà thấy đau lòng. Đây không chỉ là lỗi sai của một mình ba cô, lúc đó ông có lòng tham, nhưng Tư Đồ Không vốn đã muốn mạng sống của ông rồi, có thế nào ông cũng không thể thoát nổi.

“Đúng vậy, không thoát được. Tư Đồ Không nói ba con hại chết ba anh ta. Nhưng ba con thực chất cũng không hề biết rõ là có chuyện gì. Anh ta vẫn một mực khăng khăng là ba con nói dối, hoàn toàn không cho ông ấy có cơ hội giải thích.” Giọng mẹ Liễu đã trở nên nặng nề hơn, từng chữ truyền tới khiến Liễu Ảnh nghe được mà hết sức khó chịu.

“Vậy rốt cuộc là ba chết như thế nào?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp. Bà Tư Đồ nói lúc ấy Tư Đồ Không đưa bản thỏa thuận giữa cô và anh ta cho ba cô xem, khiến ông bị kích động, bệnh tim đột phát mà qua đời.

“Ngày đó mẹ cũng đi cùng ba con, vì từ sau khi được thả ra, sức khỏe của ông ấy vẫn luôn không được tốt lắm. Ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là tim ba con có vấn đề. Khi ba mẹ đến thì Tư Đồ Không đã chờ sẵn rồi, ba con còn rất vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK