Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1589

Liễu Ảnh nhíu mày, bình thường Tư Đồ Không rất ít khi gọi điện thoại cho cô, vậy mà hôm nay anh ta lại gọi cho cô mấy lần liền.

Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, không biết có phải là do đã có việc gì hay không.

Vốn dĩ Liễu Ảnh định đi vệ sinh xong sẽ về, nhưng Tư Đồ Không lại liên lạc với cô lần nữa, nên Liễu Ảnh vẫn muốn gọi lại cho anh ta trước.

Tuy nhiên, Liễu Ảnh còn chưa kịp gọi đi thì tiếng gõ cửa bên ngoài đã vang lên, ngay sau đó là tiếng hỏi vọng tới. Lần này Quản lý tiền sảnh nâng cao giọng hơn một chút, âm thanh to hơn nên Liễu Ảnh nghe rất rõ.

Liễu Ảnh sợ tiếng ồn sẽ đánh thức Bùi Dật Duy. Mấy ngày nay anh ta đã không được ngủ ngon, giờ khó khăn lắm mới được một giấc say sưa, cô không thể để Bùi Dật Duy thức dậy được.

Ngày mai anh ta sẽ đi tự thú, chắc hẳn tâm trạng không hề thoải mái, nếu không phải do trước đó đã quá mệt thì sợ anh ta còn chẳng ngủ nổi. Tính đến bây giờ, anh ta đã ngủ được hơn hai tiếng rồi, cũng coi như đỡ hơn một chút, nếu lúc này bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, nhất định anh ta sẽ mất ngủ.

Ngày mai Bùi Dật Duy đi tự thú, chưa biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Tất nhiên, Liễu Ảnh cũng biết, bất kể trong tình huống nào, anh ta chắc chắn sẽ bị tạm giam. Cảm giác bị nhốt không dễ chịu gì cho cam, nên tối nay, cô nhất định phải để anh ta được ngủ một giấc ngon lành.

Liễu Ảnh vội vàng đi ra phía ngoài, mở cửa phòng rồi nói với người Quản lý tiền sảnh: “Anh nhỏ tiếng một chút, anh ấy ngủ rồi, đừng ồn ào làm anh ấy thức giấc.”

Lúc này, Tư Đồ Không đang đứng ngay bên ngoài phòng riêng. Từ nãy đến giờ anh ta vẫn chưa bước vào, còn Liễu Ảnh vẫn đang ở trong phòng nghỉ, trước cửa phòng nghỉ còn có người Quản lý tiền sảnh cao lớn, nên Liễu Ảnh không nhìn thấy Tư Đồ Không.

Liễu Ảnh đã hạ thấp giọng nhưng Tư Đồ Không đứng ở cửa phòng riêng vẫn nghe thấy được.

Hơn nữa, giọng nói của người phụ nữ đã chung sống với mình năm năm, dĩ nhiên anh ta thoáng nghe cũng có thể nhận ra ngay.

Tư Đồ Không đột nhiên bật cười. Được, được lắm, Bùi Dật Duy ngủ rồi, cô sợ người khác làm ồn khiến Bùi Dật Duy thức dậy.

Đúng là chu đáo, đúng là tình thương mến thương. Ở bên anh ta năm năm, chưa từng thấy cô săn sóc anh ta chu đáo như vậy, chứ đừng nói gì đến chuyện xót thương thế này.

Bùi Dật Duy ngủ rồi? Cô ở bên trong làm gì?

Cô ở bên trong làm gì?

Lúc này đây, dù Tư Đồ Không có muốn tiếp tục tìm lý do thay cho Liễu Ảnh cũng không thể tìm được nữa.

Tư Đồ Không vẫn đứng yên tại chỗ, không hề xộc thẳng vào trong giết người, anh ta cảm thấy ý chí của mình thật sự quá tuyệt vời.

Hiện tại, khuôn mặt của Tư Đồ Không vừa u ám, vừa đằng đằng sát khí, đôi mắt đã nhuốm màu đỏ rực, nhưng anh ta vẫn nhoẻn cười, một nụ cười không thành tiếng.

Lưu Trung Nam rùng mình sợ hãi, chỉ còn thiếu điều ngã ngồi ra đất, cũng may anh ta phản ứng nhanh nên đã bám được vào bức tường bên cạnh.

Lúc này, Lưu Trung Nam có thể thấy rõ khuôn mặt nhìn từ phía chính diện của Tư Đồ Không. Nụ cười đó làm Lưu Trung Nam nhớ tới loài ác quỷ giết người không chớp mắt, khiến người ta sởn hết da gà.

Vì sao cứ nhất thiết phải là tình huống này? Vì sao lại như vậy?

Cô Liễu chẳng những ở trong phòng nghỉ cùng với Bùi Dật Duy mà còn nói ra những lời như vậy nữa, làm sao Tổng giám đốc của anh ta có thể không tức giận cho được?

“Hả? Hả?”

Nhìn thấy Liễu Ảnh, Quản lý tiền sảnh tỏ rõ thái độ sửng sốt, anh ta không hề biết bên trong phòng còn có người khác, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ, hai người này vừa ở trong phòng nghỉ… Nhưng ở đây, họ gặp phải những tình huống thế này nhiều như cơm bữa, Quản lý tiền sảnh cũng không lấy làm bất ngờ, anh ta gật đầu lia lịa: “À, à, tôi hiểu rồi, xin lỗi đã làm phiền cô.”

Quản lý tiền sảnh biết bị làm phiền trong một tình huống như vậy rất không hay. Ban đầu anh ta tưởng rằng chỉ có một mình Bùi Dật Duy, nếu biết bên trong còn có thêm một người phụ nữ, nhất định anh ta không dám tới gõ cửa như vậy.

Quản lý tiền sảnh cất lời xin lỗi xong mới sực nhớ ra còn có người vẫn đang đợi ở bên ngoài muốn gặp Bùi Dật Duy, hơn nữa, người đó còn là Tổng giám đốc Tư Đồ, là hạng người khó dây vào nhất, mà hơn hết đây là việc mà đích thân ông chủ của anh ta đã dặn dò.

Vậy nên, cho dù biết không nên làm phiền trong những tình huống thế này, nhưng Quản lý tiền sảnh vẫn cố liều mà nói: “Xin lỗi cô, có người muốn gặp Sếp Bùi. Cô có thể nói với Sếp Bùi một tiếng không? Người muốn gặp Sếp Bùi có thân phận không tầm thường đâu.”

Quản lý tiền sảnh sợ Liễu Ảnh từ chối nên mới bổ sung thêm câu cuối. Bùi Dật Duy là người làm ăn kinh doanh, nếu đây là người phụ nữ có chút đầu óc thì khi nghe thấy anh ta đã nói rõ ràng đến như vậy, nhất định sẽ không từ chối.

Mặc dù Quản lý tiền sảnh không biết vì sao Tư Đồ Không khăng khăng đòi gặp Bùi Dật Duy cho bằng được, nhưng quả thực, thân phận của Tư Đồ Không không hề tầm thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK