CHƯƠNG 96: CẢNH GIỚI CAO NHẤT CỦA NGƯỢC (4)
Dương Tầm Chiêu xoay mắt nhìn Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt của anh đều là vẻ lạnh giá, ý vị thâm trường.
Mộ Dung Tri ở phương diện thiết kế thì có tiếng tăm rất lớn, Dương Tầm Chiêu cũng từng nghe nói, sao cô và Mộ Dung Tri lại quen biết với nhau?
Có thể ra vô phòng của Mộ Dung Tri, vậy quan hệ…
Kiều Thiên Lý nhìn thấy ánh mắt của Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh thì trong lòng âm thầm cười khẽ, xem ra lời nói vừa rồi của cô ta có tác dụng không nhỏ, anh Tầm Chiêu có chút tức giận rồi.
Lúc Kiều Thiên Lý chuyển ánh mắt về phía Hàn Nhã Thanh, khóe môi hơi giơ lên tỏ vẻ đắc ý, cô ta dự tính chuyện đã như thế này thì chắc chắn Hàn Nhã Thanh sẽ không giải thích rõ ràng được, đến lúc đó chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ càng ngày càng tức giận.
Dù sao bây giờ Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, tuy là Dương Tầm Chiêu không yêu Hàn Nhã Thanh, nhưng là một người đàn ông mà nghe được vợ của mình có mối quan hệ lộn xộn với người đàn ông khác thì nhất định cũng sẽ tức giận.
“Ừm, mối quan hệ giữa tôi và Mộ Dung Tri cũng rất tốt.” Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không hề giải thích mà là gật gật đầu, rất thản nhiên mà thừa nhận.
Hơn nữa, lúc này mà Hàn Nhã Thanh còn cố ý gọi thẳng tên của Mộ Dung Tri.
Ánh mắt mang theo vẻ ý vị thâm trường tìm tòi nghiên cứu lúc đầu khi nhìn vào trong mắt của cô đã phai nhạt dần, lúc này đã nhiều hơn mấy phần âm trầm.
Mối quan hệ giữa cô và Mộ Dung Tri rất tốt? Tốt này là có ý nghĩa gì chứ?
“Rất tốt à? Tốt cỡ nào? Nghe cô gọi thẳng tên của thầy Mộ Dung, hẳn là mối quan hệ rất không bình thường nhỉ? Không phải chỉ là quan hệ thầy trò không?” Kiều Thiên Lý hiển nhiên không ngờ tới Hàn Nhã Thanh chẳng những không hề giải thích mà ngược lại còn trực tiếp thừa nhận, trong lòng Kiều Thiên Lý âm thầm buồn cười, giờ phút này cô ta đang cố ý dẫn dắt Hàn Nhã Thanh, muốn để cho Hàn Nhã Thanh nói thêm chút nữa thì càng kích thích Dương Tầm Chiêu hơn.
“Ừm, không chỉ như vậy.” Hàn Nhã Thanh gật đầu một cái, rất chân thành cũng rất chắc nịch.
Dương Tầm Chiêu nheo mắt nhìn vào mắt của cô, bên trong đã có nhiều thêm mấy phần hơi thở nguy hiểm.
“À, vậy mối quan hệ của các người là như thế nào?” Giờ phút này trong lòng của Kiều Thiên Lý rất vui mừng, cô ta không ngờ tới cái này lại có hiệu quả tốt như vậy, người phụ nữ này thật sự đủ ngu ngốc mà.
“Tôi và Mộ Dung Tri từ nhỏ đã quen biết với nhau, mẹ của tôi và dì Mộ Dung là bạn học của nhau.” Lời nói này của Hàn Nhã Thanh rất đơn giản, rất chung chung, nhưng lại đầy đủ nói rõ hết tất cả.
Hơi thở rét lạnh và nguy hiểm trong con ngươi của Dương Tầm Chiêu đã tiêu tán hơn phân nửa.
“Khó trách cô có thể tùy ý ra vào phòng của thầy Mộ Dung, hóa ra hai người là thanh mai trúc mã à.” Hiển nhiên Kiều Thiên Lý không nghĩ tới tình huống như thế này, trong lúc nhất thời có chút sửng người, nhưng mà Kiều Thiên Lý phản ứng rất nhanh, trực tiếp bóp méo ý tứ hoàn toàn.
“Thanh mai trúc mã…” Hai mắt Hàn Nhã Thanh chớp chớp, giọng nói này làm trong lúc nhất thời không phân biệt được rõ là tâm trạng gì, nghe không ra đây có phải là cô thừa nhận hay không? Hay là thừa nhận rồi.
Cô đột nhiên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, vẻ mặt lại mang theo chút suy tư: “ông xã, anh có thanh mai trúc mã không?”
“Không có.” Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, giọng nói cũng có chút chìm: “Không có thời gian cho mấy chuyện đó.”
Cô đây thật sự là thanh mai trúc mã với Mộ Dung Tri?
Kiều Thiên Lý nghe được lời nói này của Dương Tầm Chiêu thì sắc mặt rõ ràng đã thay đổi, rất rõ ràng, Kiều Thiên Lý cho rằng cô ta là thanh mai trúc mã của Dương Tầm Chiêu, nhưng mà lời nói này của Dương Tầm Chiêu lại đánh thật mạnh vào mặt của cô ta.
Hàn Nhã Thanh cười cười, dáng vẻ cười rất là vui vẻ.
Thấy dáng vẻ của cô không tim phổi như vậy, con ngươi Dương Tầm Chiêu chợt nháy một cái.
“Mộ Dung Tri cũng hẳn là có tình huống như vậy, Mộ Dung Tri theo họ của dì Mộ Dung, bác Ngụy kỳ vọng rất cao vào Mộ Dung Tri, quản thúc cực kỳ nghiêm khắc. Dù sao Mộ Dung Tri cũng là con trai độc nhất của nhà họ Ngụy, tương lai tập đoàn Ngụy Khang đều giao cho anh ấy.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, cô nhìn Kiều Thiên Lý một cái, sau đó trả lời rất tự nhiên.
Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh một chút, khóe môi hơi câu lên.
Giờ phút này Hàn Nhã Thanh trả lời rất khéo léo, đầu tiên cô sử dụng câu trả lời của Dương Tầm Chiêu để giải thích tình huống thanh mai trúc mã.
Thứ hai, cô đã đưa ra lời giải thích cho thân phận của Mộ Dung Tri, đương nhiên giải thích này của cô nhìn trông có vẻ như tùy ý, nhưng là cố ý nói cho Kiều Thiên Lý nghe.
Ban đầu lúc ở trường học, Kiều Thiên Lý chủ động theo đuổi Mộ Dung Tri, khi đó hẳn là cô ta muốn lừa gạt bản thiết kế của Mộ Dung Tri, về sau khi đã đánh cắp được toàn bộ bản phác thảo của bản thiết kế thì cô ta đã cắt đứt với Mộ Dung Tri.
Thân phận chân chính của Mộ Dung Tri thì người ngoài cũng không hề biết, đương nhiên Kiều Thiên Lý cũng không biết, lúc đó ở trong mắt của Kiều Thiên Lý thì Mộ Dung Tri cũng chỉ là được xem là một giáo viên nghèo có tài.
Lúc đó Kiều Thiên Lý đã trộm bản thiết kế được rồi, đối với cô ta mà nói nói Mộ Dung Tri đã hoàn toàn không có giá trị lợi dụng nữa.
Nhưng mà…
“Tập đoàn Ngụy Khang? Là tập đoàn Ngụy Khang nào?” Trong nháy mắt sắc mặt của Kiều Thiên Lý liền thay đổi, trong lúc nhất thời có lẽ bởi vì quá kinh ngạc cho nên giọng nói cũng đã thay đổi.
Tập đoàn Nguỵ Khang là xí nghiệp lớn đứng thứ nhất thứ hai ở trong nước, ở nước ngoài phát triển cũng rất tốt, so sánh với Dương thị thì chỉ có hơn chứ không có kém.
“Có rất nhiều tập đoàn Ngụy Khang à?” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, hai mắt nhẹ chớp, cười khẽ.
Cả người của Kiều Thiên Lý rõ ràng đã cứng đờ, trong lúc nhất thời sắc mặt thay đổi rất khó coi.
Mộ Dung Tri muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn tài hoa có tài hoa, hơn nữa còn có gia thế hiển hách như vậy…
Những cái kia đã từng là những thứ mà Kiều Thiên Lý Khoanh tay liền có được, nhưng mà cô ta có mắt như không tròng, bản thân mình đã bỏ qua, đã từ bỏ, hiện tại đoán chừng ngay cả ruột của muốn hối hận!!
Có một số việc, nếu như từ lúc bắt đầu đứng ở phía xa không thể chạm tới được, không chiếm được thì cũng không sao, nếu như rõ ràng có cơ hội mà mình lại bỏ qua, loại cảm giác này một lời khó nói hết được.
Cho nên Hàn Nhã Thanh chính là cố ý kích thích Kiều Thiên Lý.
Thời gian tự do mà bác Ngụy cho Mộ Dung Tri đã sắp đến lúc hết hạn, Mộ Dung Tri chẳng mấy chốc sẽ trở về quản lý xí nghiệp của gia tộc, cho nên sau này thân phận của Mộ Dung Tri cũng sẽ không che giấu nữa.
“Mộ Dung Tri lại là cậu chủ của tập đoàn Ngụy Khang, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ngụy Khang? Không ngờ được…” Dương Tầm Trung nhịn không được mà lên tiếng kinh hô.
Dương Tầm Trung còn dồn hết sức mà nhấn mạnh hai chữ “duy nhất”.
Dương Tầm Trung hoàn toàn vô ý, nhưng Kiều Thiên Lý là người nghe lại có lòng, sắc mặt của Kiều Thiên Lý càng trở nên khó coi.!
Kiều Thiên Lý hiểu rất rõ người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ngụy Khang biểu thị cho cái gì.
“Cô Kiều, cô sao vậy? Sao sắc mặt lại đột nhiên trở nên khó coi như thế, là chỗ nào không thoải mái à?” Hàn Nhã Thanh lại nhìn về phía Kiều Thiên Lý một lần nữa, cố ý kinh ngạc lên tiếng.
Đám người nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh liền nhìn về phía Kiều Thiên Lý, nhìn thấy thần sắc không thể che giấu được trên gương mặt của cô ta.
“Tôi lại nói lời gì sai làm cho cô Kiều đây không vui vẻ à, hình như lúc nãy tôi cũng chỉ nói chút tình huống của Mộ Dung Tri thôi, những chuyện khác cũng chưa hề nói, sao cô Kiều lại không vui vẻ vậy?” Hàn Nhã Thanh lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu nữa, lúc mà cô nói lời nói này, lông mày của cô hơi nhíu lại, rõ ràng mang theo dáng vẻ thắc mắc và không hiểu.
“Đúng đó, có chuyện gì vậy, sao chị Thiên Lý nghe được chuyện của Mộ Dung Tri lại có phản ứng lớn như vậy?” Dương Tầm Trung đang ngẩn người đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK