Chương 1609
Thực ra, lúc này Liễu Ảnh đã bắt đầu tin vào lời bà Tư Đồ nói, nhưng cô vẫn không thể hiểu được bà Tư Đồ có ý gì.
Vì sao Tư Đồ Không lại phải trả thù ba cô? Đáng lý ra, với thân phận của ba cô năm xưa, không thể nào có bất cứ giao thiệp gì, có bất cứ mối quan hệ nào với Tư Đồ Không được, Tư Đồ Không chẳng có lý do gì để trả thù một người như ba cô cả.
“Ba của Không bị ba của cô hại chết.” Bà Tư Đồ đột nhiên trầm mặt xuống, giọng nói rõ ràng cũng trở nên lạnh lẽo hơn, không còn dịu dàng giống như trước đó nữa.
Hơn nữa, ánh mắt bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh lúc này bỗng lóe lên vẻ căm hận.
“Ba của tôi hại chết ba của Tư Đồ Không ư? Sao có thể như vậy? Đây là chuyện không thể nào xảy ra được. Ba tôi không hề quen biết ba của Tư Đồ Không, bọn họ cũng chẳng có bất cứ mối quan hệ gì cả. Sao ba tôi có thể hại chết ba của Tư Đồ Không được?” Phản ứng đầu tiên của Liễu Ảnh chính là phủ nhận. Cô cảm thấy chuyện như vậy hết sức vô lý, không thể nào xảy ra được.
“Năm đó, Công ty Tần thị đang tranh chấp một dự án với công ty chúng tôi. Để giành được dự án này mà Tần thị đã dùng một số thủ đoạn nham hiểm để đối phó chúng tôi. Khi đó, ba cô đang muốn lấy lòng một giám đốc của Tần thị, rất nhiều thủ đoạn độc ác đều do ba cô thực hiện. Mà khi ấy, cũng vì vậy mà ba của Không qua đời.” Bà Tư Đồ nói rất đơn giản, nhưng ý nghĩa trong đó lại rất rõ ràng.
Năm đó, thực ra ba của Liễu Ảnh bị người khác lợi dụng làm lá chắn, thế nhưng chuyện khiến ba Tư Đồ Không qua đời là do ba Liễu Ảnh làm, cho nên món nợ này cũng được tính lên đầu ba Liễu Ảnh.
Liễu Ảnh không hiểu chuyện trên thương trường. Hơn nữa, ba cô cũng chưa bao giờ kể với gia đình chuyện đó. Cô không mảy may biết gì về những việc ba cô làm hết.
Thế nhưng, Liễu Ảnh vẫn biết một chuyện, đó là vốn dĩ công ty nhà cô đã tụt dốc, sắp sửa bước tới bờ vực phá sản rồi, sau đó nhận được dự án bên phía Tần thị, nên công ty mới được cứu sống.
Tần thị cũng là một công ty lớn, có thể cạnh tranh với công ty nhà họ Tư Đồ thì đương nhiên không thể nào khinh thường được.
Đáng lý ra, công ty lớn như vậy không thể nào tìm một doanh nghiệp nhỏ sắp phá sản như công ty của ba cô để hợp tác.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi, làm sao có thể hiểu những điều này được, nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là chuyện chẳng hề đơn giản như vậy.
Liễu Ảnh mím chặt khóe môi, nếu thật sự giống như những gì bà Tư Đồ nói…
“Nhưng lúc đó ba tôi đã bị bắt rồi, sắp bị xử phạt tới nơi, nhưng Tư Đồ Không lại cứu ba tôi ra.” Liễu Ảnh bất chợt ngẩng đầu lên nhìn bà Tư Đồ, lúc này, có thể nghe ra được sự kích động trong giọng nói của cô. Có thể hiện giờ Liễu Ảnh không ý thức được rằng, những lời mà cô vừa nói thật ra mang theo chút hy vọng tìm được lý do để Tư Đồ Không không liên quan đến chuyện này. “Phải, khi đó ba cô đã bị bắt, sắp bị tuyên án tới nơi, thế nhưng lúc đấy thằng bé lại không tìm được chứng cứ ba cô đã giết người, nhà họ Tần đã xử lý rất sạch sẽ. Không tìm ra chứng cứ ba cô giết người thì không thể nào khiến ba cô bị phán tử hình được. Mà Không lại muốn ba cô phải chết, mối hận giết ba khiến nó không thể cứ để yên như vậy được.” Lúc này, trông bà Tư Đồ vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng sự căm hận trong đôi mắt bà ta đã sắp không che giấu nổi nữa.
“Có nghĩa là sau này ba tôi đã bị Tư Đồ Không hại chết sao?” Liễu Ảnh cảm thấy hơi khó thở. Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được cơ chứ?
“Rõ ràng là ba tôi bị bệnh rồi mới qua đời mà.” Không, không phải như vậy. Rõ ràng ba cô qua đời vì đột ngột phát bệnh tim, không phải do Tư Đồ Không hại chết.
“Phải, ba cô đột nhiên phát bệnh tim rồi qua đời. Tuy nhiên, bệnh tim của ba cô cũng không quá nghiêm trọng, trong tình huống bình thường sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Năm đó Không cầm bản thỏa thuận của nó với cô tới cho ba của cô xem. Cô cũng biết ba cô rất yêu thương cô, coi cô như viên ngọc quý trong lòng bàn tay đúng không? Ba cô nhìn thấy bản thỏa thuận như vậy, bị kích động nên mới đột ngột phát bệnh tim.” Bà Tư Đồ tường thuật lại tình hình khi xưa bằng giọng nói vẫn khẽ khàng, chậm rãi. Chuyện liên quan tới mạng người mà như thể bà ta đang nói về chuyện thời tiết vậy.
Thế nhưng, mối hận thù trong đôi mắt bà ta đã xé toạc lớp ngụy trang bình tĩnh ấy.
Liễu Ảnh chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, như thể cả người đang bị dìm vào nước đá, lạnh lẽo tới tận xương.
Từ nhỏ, ba đã rất thương cô, không nỡ lòng để cô chịu chút uất ức nào. Nếu nhìn thấy thỏa thuận như vậy thì chắc chắn ba cô sẽ bị kích động.
Không ai có thể hiểu rõ nội dung trên bản thỏa thuận đó hơn cô cả. Khi đó, cô chỉ nghĩ tới việc cứu ba, vì vậy, bất kể Tư Đồ Không đưa ra yêu cầu gì, cô cũng chấp nhận, nhưng trong lòng cô rất rõ bản thỏa thuận đó chà đạp và nhục nhã tới cỡ nào.
Vốn dĩ cô còn đang không hiểu tại sao Tư Đồ Không lại muốn cô kí bản thỏa thuận đó. Tuy rằng Tư Đồ Không độc đoán chuyên quyền nhưng cũng không giống loại người cố ý sỉ nhục người khác như thế.