CHƯƠNG 1338: ĐỪNG NGỐC NỮA (2)
Cố Ngũ không biết Hàn Nhã Thanh có ý gì, nhưng Cố Ngũ rất tin tưởng Hàn Nhã Thanh, bà chủ nói anh ta làm như vậy thì chắc chắn có lý do, cho nên Cố Ngũ không dám chần chừ.
Trác Thanh bị Cố Ngũ kéo đi thì lấy lại tinh thần, cũng vội vàng đi theo Cố Ngũ, đoàn người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hàn Nhã Thanh đi ở phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng là dùng hết sức chạy đi.
Trong lòng Cố Ngũ khiếp sợ, chạy theo bước chân Hàn Nhã Thanh, trong lòng Cố Ngũ bom vẫn chưa được gỡ bỏ, lần này bom sẽ nổ tung.
Nhưng có thể sao? Bà chủ vừa nói đã gỡ bom, hơn nữa nếu chưa gỡ bom thì vì sao bom không nổ, vừa rồi bà chủ nói bom này có thể lập tức nổ tung, phản ứng của Trác Hiểu Lam cũng biết rõ chuyện này.
Trong lòng Cố Ngũ có quá nhiều thắc mắc, nhưng anh ta cũng biết lúc này không thích hợp hỏi, nếu bà chủ muốn bọn họ nhanh chóng rời đi thì hiện tại quan trọng nhất là rời khỏi chỗ này, hơn nữa càng xa càng tốt.
“Nhã Thanh…” Trác Thanh cũng ý thức được tình huống không đúng, anh ta gọi Hàn Nhã Thanh một tiếng rồi dừng lại, sắc mặt Trác Thanh thay đổi, sau đó nhanh chóng theo sát sau lưng Cố Ngũ.
Lúc này Đầu To đang giữ cửa, bảo đảm các cửa được mở rộng.
“Đi.” Hàn Nhã Thanh đi tới cửa thì nhanh chóng nói một chữ với Đầu To, sau đó cô dùng tốc độ chạy như bay ra bên ngoài.
Cố Ngũ khiếp sợ, tốc độ của bà chủ đúng là nhanh, Cố Ngũ biết bà chủ và lão đại giống nhau, từ trước đến nay làm việc không sợ hãi, lúc này bà chủ vội vàng chạy ra ngoài như vậy thì tình hình chắc chắn rất nghiêm trọng.
Cho nên Cố Ngũ cũng chạy nhanh ra ngoài, mặc dù Cố Ngũ cõng ba Viên Ngữ nhưng tốc độ không hề chậm, thậm chí còn liều mạng chạy về phía hơn, nhanh hơn tốc độ của cậu hai Trác.
Đoàn người chạy ra khỏi biệt thự không bao xa thì nghe thấy sau lưng phát ra một tiếng nổ lớn.
“Nằm sấp xuống.” Hàn Nhã Thanh úp sấp trong bụi cỏ trước mặt.
Những người khác cũng nằm sấp xuống, trong khoảnh khắc đó, biệt thự phía sau nổ tung.
Cũng may bọn họ cách đó khá xa, không có ai bị thương.
“Bà chủ, chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Ngũ hoàn toàn ngây người, không phải bà chủ nói đã gỡ bom rồi sao? Hiện tại vì sao bom lại nổ?
Hơn nữa nếu bom không được gỡ bỏ, vì sao lúc nãy không nổ?
“Trước đó tôi làm nhiễu sóng một chút, nhiễu tín hiệu điều khiển từ xa, người kia chạt đến thì chắc chắn không kịp thời gian, Trác Hiểu Lam có thể nhìn thấy chúng ta, cô ta biết chúng tôi sắp rời khỏi, cho nên sẽ thúc giục người kia kích nổ bom, vì thế người kia vừa đi vào phạm vi kích nổ bom đã bấm điều khiển từ xa, bởi vì trước đó tôi đã làm nhiễu sóng, lần đầu tiên bom không nổ, mà tôi chỉ làm nhiễu có hạn, chỉ cần người kia kéo gần khoảng cách thì làm nhiễu sóng này không còn hiệu quả, vừa rồi Trác Hiểu Lam gọi cho người kia, người kia chắc chắn đã đến gần hơn, sau đó lại bấm điều khiển từ xa.” Hàn Nhã Thanh mới xem như thoáng yên tâm.
Lúc ở tầng hầm, Hàn Nhã Thanh vốn cho rằng Trác Hiểu Lam sẽ đến đây kích nổ bom, cho nên lúc đó cô chỉ gây sự chú ý của Trác Hiểu Lam, cô lừa gạt Trác Hiểu Lam đã gỡ bom.
Sự thật chứng minh, lúc đó Trác Hiểu Lam cũng hỗn loạn, nhưng sau đó Trác Hiểu Lam gọi điện thoại đi thì Hàn Nhã Thanh biết được Trác Hiểu Lam không tự mình đến đây mà nói người khác tới, hơn nữa người kia còn nói đến gần hơn rồi thử lại xem.
Cho nên lúc đó Hàn Nhã Thanh muốn mọi người nhanh chóng rời đi.
Hàn Nhã Thanh cũng lo lắng Trác Hiểu Lam sẽ nhìn ra sự khác thường, cho nên không dám làm quá rõ ràng.
Dù sao cô làm nhiễu sóng chỉ có hạn, nếu người kia lại bấm điều khiến từ xa thì cô thật sự không dám bảo đảm bom có nổ hay không.
Cố Ngũ nghe Hàn Nhã Thanh nói thì ngây người, vừa rồi anh ta còn tưởng rằng không có việc gì, không ngờ lại nguy hiểm như thế, may mắn bọn họ đã an toàn.
Cậu hai Trác bò dậy từ mặt đất, anh ta nhìn biển lửa phía sau, con ngươi nheo lại: “Trác Hiểu Lam đúng là điên rồi.”
Nếu bọn họ không chạy ra ngoài, nếu bọn họ còn ở trong biệt thự, sợ là đã sớm bị nổ thành mảnh nhỏ, sau đó bị đốt thành tro, không còn gì cả.
“Người phụ nữ điên cuồng lên thật là đáng sợ.” Cố Ngũ không nhịn được lắc đầu, anh ta lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ như thế, thật là quá đáng sợ.
“Người như vậy còn làm bác sĩ, ai dám để cô ta khám bệnh chứ?” Cố Ngũ lại không nhịn được than thở, bác sĩ vốn cứu người, nhưng Trác Hiểu Lam lại giết người.
“Mọi người không sao chứ, ba Viên Ngữ có sao không?” Hàn Nhã Thanh không muốn nói nhiều về Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó thì sẽ phải chịu trừng phạt.
“Tôi xem một chút.” Cậu hai Trác nhanh chóng lấy lại tinh thần, giúp ba Viên Ngữ kiểm tra, lúc cậu hai Trác quay đầu đi thì trên mặt khôi phục lại dáng vẻ lạnh lẽo.
Những việc làm của Trác Hiểu Lam đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ của bọn họ, anh ta cũng không muốn nghĩ đến Trác Hiểu Lam, tức giận cũng không đáng, người như Trác Hiểu Lam thì thật sự không đáng.
“Đã nổ.” Sau khi bom nổ tung, người đàn ông lại gọi cho Trác Hiểu Lam báo cáo tình huống.
“Bọn họ đã rời khỏi biệt thự rồi, chắc chắn không nổ đến bọn họ, nhưng không biết bọn họ có bị thương hay không, anh đi qua đó xem bọn họ có chết hay không, nếu không chết thì tôi muốn anh giết bọn họ, bọn họ không thể sống, bọn họ đã biết quá nhiều.” Trong con ngươi của Trác Hiểu Lam tràn đầy tàn nhẫn.
Vừa rồi bom không nổ nên cô ta mất kiểm soát, sau đó bị lộ tẩy, đám người Hàn Nhã Thanh biết quá nhiều, hơn nữa bọn họ còn mang theo ba Viên Ngữ.
Ba Viên Ngữ được mang đi thì Viên Ngữ cũng sẽ khai tên cô ta ra, không, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, cô ta không cho phép thất bại.
“Cô muốn tôi trực tiếp giết người? Cô điên rồi sao?” Người đàn ông thay đổi sắc mặt, anh ta biết rõ nổ tung biệt thự thuận tiện nổ chết người so với trực tiếp đi giết người thì có sự khác biệt rất lớn.
Biệt thự nổ tung hoàn toàn có thể nói là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa sau khi nổ tung thì cảnh sát cũng sẽ không tìm được manh mối nào, nhưng hiện tại trực tiếp giết người thì anh ta không có năng lực một tay che trời mà không bị phát hiện.
Huống chi không chỉ một mình Hàn Nhã Thanh, còn có Trác Thanh, còn có Cố Ngũ, anh ta cũng không nắm chắc.
“Bọn họ không chết thì tôi sẽ chết, anh muốn tôi chết sao?” Trác Hiểu Lam cắn chặt răng, từng câu từng chữ lạnh lẽo giống như từ địa ngục truyền đến.
Trác Hiểu Lam biết rõ tình hình hiện tại thế nào, đám người Hàn Nhã Thanh không tốt thì cô ta nhất định phải chết.
Điện thoại bên kia, người đàn ông im lặng, anh ta cũng biết rõ tình hình hiện tại, anh ta thở dài một tiếng, sau đó lại mở miệng: “Tôi đồng ý với cô, tôi giúp cô giải quyết bọn họ, hiện tại cô trốn đi, đừng để mấy người Đường Lăng tìm được cô.”
Người đàn ông vẫn chịu khuất phục, anh ta cũng biết quyết định này sẽ đẩy mình vào đường chết, cho nên cuối cùng anh ta dặn dò Trác Hiểu Lam mấy câu.
“Chỉ cần bọn họ chết, tôi sẽ không cần trốn, anh giết bọn họ, sau đó ném vào biệt thự tiêu hủy chứng cứ, tạo thành vụ nổ ngoài ý muốn, giống như kế hoạch lúc trước của chúng ta.” Từ trước đến nay Trác Hiểu Lam vốn kiêu ngạo, cô ta không muốn chịu thua, cũng không muốn trốn đi.
“Cô nghe lời tôi, chờ tôi giải quyết xong, nếu không có chuyện gì thì tôi lại đi tìm cô, đến lúc đó cô lại xuất hiện.” Người đàn ông thở dài, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò mấy câu.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Trác Hiểu Lam sốt ruột trong lòng nên không nói gì nữa, lập tức đồng ý, nhưng nghe ra được cô ta chỉ trả lời cho có lệ.
Trác Hiểu Lam nghĩ chỉ cần giết chết đám người Hàn Nhã Thanh thì cô ta sẽ không sao gì.
Hàn Nhã Thanh chết rồi thì cô ta có thể đi tìm Dương Tầm Chiêu, đến lúc đó giữa cô ta và Dương Tầm Chiêu không còn trở ngại, cô ta và Dương Tầm Chiêu có thể giống như trước kia.
Trác Hiểu Lam nghĩ như vậy thì bực bội trong lòng tan đi một nửa, vẻ mặt cũng dịu đi, chỉ cần Hàn Nhã Thanh chết thì chuyện khác dễ xử lý hơn.
Người đàn ông nghe ra được Trác Hiểu Lam trả lời qua loa anh ta lại thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ cũng có chút bất lực, khóe môi của anh ta giật giật, cuối cùng không nói gì nữa, bởi vì anh ta biết hiện tại anh ta nói thì chưa chắc Trác Hiểu Lam nghe lọt tai.
“Anh mau đi đi, đừng lãng phí thời gian, đừng để bọn họ chạy thoát.” Trác Hiểu Lam không nhịn được thúc giục, cô ta không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.
“Ừ.” Người đàn ông hơi giật mình, trầm giọng trả lời, sau đó lái xe chạy về phía biệt thự, anh ta vừa lái xe, trong tay lại có thêm một khẩu súng…