CHƯƠNG 318: NGUYÊN NHÂN THẬT SỰ CỦA VIỆC CÔ KHÔNG THỂ MANG THAI
Hàn Nhã Thanh thật sự, thật sự không muốn mặc, đánh chết cũng không muốn mặc!
Nhưng mà lúc này sắc mặt của Dương Tầm Chiêu lại lạnh lùng, trong đôi mắt lại dấy lên hơi thở nguy hiểm một lần nữa.
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi, nghĩ đến việc cô cũng đã ngủ với anh nhiều lần như vậy rồi, cần phải ngượng ngùng cái gì nữa? Không phải chỉ là mặc một bộ đồ ngủ hay sao, cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà trong lòng của Hàn Nhã Thanh lại nhịn không được mà phiền muộn, lúc cô đi vào phòng tắm mở cái áo ngủ kia ra, mắt thiếu chút nữa rơi xuống, bộ đồ ngủ này còn quá đáng hơn so với bộ của lúc sáng.
Mẹ kiếp, đây là quần áo đó hả? Nhà sản xuất này thiếu tiền tới bao nhiêu? Sao không thể dùng nhiều vải hơn được nữa?
Lúc đầu đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, nhưng khi nhìn thấy bộ đồ ngủ này thì cô liền muốn đổi ý.
Muốn cô mặt một bộ quần áo rách rưới như vậy để cho Dương Tầm Chiêu nhìn?
Buổi tối ngày hôm nay con sói đó không giày vò cô đến chết, vậy thì không phải là Dương Tầm Chiêu nữa.
Sau khi Hàn Nhã Thanh tắm xong, cô vẫn mặc cái áo ngủ kia vào, nhưng mà cô lại mặc áo ngủ của khách sạn ở bên ngoài.
Loại đồ ngủ của khách sạn chính là loại rất dày, rất dài, có thể che kín không kẻ hở.
Sau khi bao bọc mình tốt rồi, Hàn Nhã Thanh mở cửa phòng tắm ra bước ra ngoài.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy âm thanh thì nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn sang, trong đôi mắt rõ ràng mang theo mấy phần chờ mong, sau đó anh nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bọc kín không một kẻ hở.
Lông mày của Dương Tầm Chiêu nhíu lại, khóe môi khẽ nhúc nhích, vừa định mở miệng nói.
“Chồng, em đau bụng.” Hàn Nhã Thanh đi đến trực tiếp nằm lên trên giường, một bộ dạng không có sức lực.
“Đau bụng? Sao vậy?” Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu liền thay đổi, nhớ đến chuyện cô đã từng bị thương, không nhịn được mà lo lắng.
“Bị đau bụng kinh.” Hàn Nhã Thanh nằm lì ở trên giường, giọng nói nghe rất đầu dĩ, nghe như vậy còn nghe ra được tia yếu ớt.
Hàn Nhã Thanh biết bây giờ đã là tình huống này, tối hôm nay Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên cô không thể không tìm ra biện pháp khác.
“Đau bụng kinh? Không phải thời gian đến kinh của em nằm trong khoảng ngày mười lăm à?” Lông mày của cậu ba Dương cau lại, lần trước anh đã kiểm tra thời kỳ an toàn cho nên đã nhìn thấy nên anh có thể hiểu được.
Thời gian đến kinh của cô khoảng ngày mười lăm, bây giờ lại đau bụng kinh?
Hàn Nhã Thanh liền giật mình, nhớ đến là do cô đã nói với anh thời gian hành kinh là ngày mười lăm mỗi tháng.
“Đau bụng sớm hơn.” Nhưng mà Hàn Nhã Thanh không hề chột dạ tí nào, mặt không đỏ thở không gấp mà nói hươu nói vượn.
“Sớm à? Có thể sớm hơn cả mười ngày?” Mặc dù cậu ba Dương không hiểu lắm đối với chuyện này, mặc dù là giờ phút này cô nói rất thành thật, nhưng mà cậu ba Dương vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Anh nhớ rằng đau đớn của việc đau bụng kinh mà anh nhìn được trên tài liệu sẽ bắt đầu sau khi kỳ kinh nguyệt, sớm nhất sẽ đến trước mười hai tiếng đồng hồ.
“Ừm, đúng vậy, lần nào em cũng như vậy.” Hàn Nhã Thanh vẫn không hề chột dạ, giọng nói rầu rĩ càng thêm vô lực.
Cô chính là khi dễ cậu ba Dương không biết những chuyện này.
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ trước khi đến kỳ kinh thì “đau” nửa tháng, sau khi đến kỳ kinh lại “đau” nửa tháng nữa, vậy thì một tháng sẽ trôi qua thôi.
Ừ, chủ ý này coi như không tệ.
Dương Tầm Chiêu hiểu cô rất rõ, biết vì “trốn tránh” anh, chuyện gì cũng có thể làm được.
Hơn nữa, chuyện mà cô nói cũng không đáng tin cậy, có ai đau bụng kinh lại có thể đau sớm mười ngày không?
Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh đang mềm nhũn nằm lì ở trên giường, âm thầm thở dài một hơi. Cho dù biết cô giả vờ giả vịt, anh cũng không thể nào làm cái gì đó với cô dưới tình huống như thế này.
Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho thư ký Lý: “Mua một túi đường đỏ đến đây cho tôi, còn có đồ chườm nóng nữa.”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của anh, nhịn không được chuyển mắt nhìn về phía anh, đúng lúc nhìn thấy anh cúp điện thoại.
Bây giờ anh lại cho người ta chuẩn bị những thế này, chỉ làm cho cô nghĩ đến một loại khả năng… anh chuẩn bị cho cô, nói chính xác là chuẩn bị cho “cơn đau bụng kinh” của cô.
Vậy mà anh lại hiểu những chuyện này?
Thật ra thì cô có chứng đau bụng kinh, cho nên uống đường đỏ, chườm nóng chính là những chuyện mà cô phải làm.
Nhưng mà anh là một người đàn ông, tại sao lại hiểu những chuyện này?
Nếu như ngay cả chuyện này anh cũng biết, vậy có phải anh cũng biết đau bụng kinh không thể nào đến sớm hơn mười ngày?
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, muốn nhìn ra được chút sơ hở từ trên mặt của anh, Dương Tầm Chiêu lại kéo cái chăn mỏng trùm lên trên người của cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng: “Em nghỉ ngơi một lát đi.”
Sau đó cầm điện thoại đứng dậy đi vào một căn phòng khác, đi vào phòng, anh còn đóng cửa phòng lại.
Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, đây là tình huống như thế nào vậy?
Tức giận hả? Hình như là không phải.
Vậy thì đây là muốn chia phòng ngủ với cô à?
Kể từ sau đêm mà cô say rượu, hình như là anh cũng chưa từng chia phòng ngủ với cô, một chiêu này của cô lại có hiệu quả, lại lợi hại như vậy, trực tiếp để cho anh chia phòng ngủ à?
Sớm biết như vậy thì cô đã dùng chiêu này từ lâu rồi.
Cậu ba Dương đi vào phòng, sau khi đóng cửa lại thì gọi một cuộc điện thoại.
“Chị cả, phụ nữ đau bụng kinh có thể sẽ đau sớm hơn mười ngày à?” Điện thoại vừa được kết nối, Dương Tầm Chiêu liền hỏi ngay, lời này hỏi cũng đủ trực tiếp.
Trác Hiểu Lam, chị cả nhà họ Trác nghe thấy lời của Dương Tầm Chiêu, thiếu chút nữa đã phun cà phê vừa mới uống vào trong miệng ra bên ngoài. Cô từ từ ổn định hơi thở, sau đó mới sâu sắc nói: “Tầm Chiêu à, gà mái không đẻ trứng, chúng ta không thể nào đổ lên người con vịt được, như thế là không đúng.”
Thật ra thì Trác Hiểu Lam chỉ lớn hơn Dương Tầm Chiêu có hai tuổi, nhưng mà Tầm Chiêu cứ gọi cô ta là như vậy, gọi riết quen.
Trác Hiểu Lam là thiên tài có trí thông minh tuyệt trần, mười hai tuổi đã học đại học, mười bốn tuổi đã ra ngoài bồi dưỡng, đến năm hai mươi tuổi thì đã rất nổi tiếng ở trong nước và nước ngoài, bây giờ Trác Hiểu Lam giống như là một sự tồn tại truyền kỳ.
Dựa vào trí thông minh của Trác Hiểu Lam, lập tức có thể hiểu được tất cả mọi chuyện.
Tầm Chiêu đây là có phụ nữ!
Đám em trai đó của cô ta cũng đều trưởng thành, nhưng mà ngay cả bạn gái cũng không có, vất vả lắm Tầm Chiêu mới có bạn gái, cô ta nhất định phải giúp đỡ cho Tầm Chiêu mới được.
“Tầm Chiêu à, nếu như thật sự đau bụng kinh thì có cách để giải quyết. Giống như là nên sờ thì sờ nhiều, nên bóp thì bóp nhiều, nên làm nhiều chuyện nên làm, đây đều là những phương pháp tốt nhất để làm giảm cơn đau bụng kinh. Tầm Chiêu à, em cũng đã lớn rồi, những chuyện này phải hiểu được chứ.” Trác Hiểu Lam nói mấy lời này rất rõ ràng.
“Chị cả, cô ấy đã chịu tổn thương, thậm chí dẫn đến việc không thể mang thai. Có thể là bởi vì cô ấy đã từng bị thương cho nên sẽ đau không?” Đây là điều mà Dương Tầm Chiêu lo lắng nhất, anh sợ là cô không phải đau bụng kinh, mà là bởi vì vết thương cho nên gây nên đau đớn.
“Bị thương? Dẫn đến không mang thai? Em dẫn cô ấy đến đây để chỉ khám cho cô ấy, xem xem rốt cuộc là tình huống như thế nào, quan trọng nhất chính là phải biết rõ được do nguyên nhân gì gây ra, không có chuyện gì là tuyệt đối, chị phải biết được do nguyên nhân gì gây ra thì mới có thể tìm được cách trị liệu.” Trên mặt của Trác Hiểu Lam đã trở nên nghiêm túc hơn, bạn gái của Tầm Chiêu nhà cô ta không thể mang thai, vấn đề này quả thật rất nghiêm trọng, cho nên cô ta không thể không quan tâm chuyện này được.