S
Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 862: BA CON NHẬN NHAU, CẬU BA DƯƠNG BỊ DỌA NGU NGƯỜI (2)Bình thường Hứa Dinh Dinh rất dịu dành, nhưng một khi chuyện dính đến Hàn Nhã Thanh và hai cục cưng, một khi có người ăn hiếp Hàn Nhã Thanh và hai cục cưng, Hứa Dinh Dinh lập tức bùng nổ ngay.
Làm gì có ai dám chống đối bà cụ Dương như thế chứ, lập tức giận đến mặt mày trắng bệch, nhưng mà bà vẫn ráng nhịn xuống, vì hôm nay bà muốn giả vờ yếu đuối, giả đáng thương, thái độ bây giờ của Hứa Dinh Dinh cũng rất có lợi đối với bà.
Dưới tính tình nóng nảy của Hứa Dinh Dinh, lại càng thể hiện được vẻ “yếu đuối” của bà!
Bà cụ Dương đè lửa giận xuống, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai.
Bà cụ Dương là người thông minh, bà biết không thể nói rõ chuyện lần trước ra, nói càng nhiều thì càng không có lợi cho họ, cho nên bà nhất định phải dời đề tai.
Nhưng những lời Hàn Nhã Thanh vừa nói đã kích thích cảm xúc của mọi người, làm mọi người khó chịu với bọn họ, tình hình này cũng không dễ xoay chuyển, cho nên bà cần phải xài chiêu ác hơn.
Mắt bà cụ Dương hơi lóe lên, sau đó lại quay sang nhìn Hàn Nhã Thanh: “Thanh Thanh, bà xin con, con tha cho Tầm Chiêu đi, hai ông bà cũng không so đo chuyện con bảo Tầm Chiêu đầu tư tiền cho Hàn thị nữa, Hàn thị đã sắp phá sản, không biết Tầm Chiêu đã phải bỏ bao nhiêu tiền vào mới có thể giữ lại Hàn thị, hai ông bà không tính toán những chuyện này nữa, nếu như con muốn, hai ông bà sẽ bảo Tầm Chiêu tặng Hàn thị cho con, từ trước đến giờ nhà họ Dương của hai ông bà không xem trọng chuyện tiền bạc.”
Trông thì giống bà cụ Dương như đang đau khổ cầu xin Hàn Nhã Thanh, nhưng mà lời nói của bà lại rành rành để lộ ra một tin tức – Hàn Nhã Thanh quấn lấy Dương Tầm Chiêu là vì tiền của nhà họ Dương.
“Bà cụ Dương, bà đừng có bôi nhọ Thanh Thanh…” Hứa Dinh Dinh tức muốn nổ tung, sao có người không biết xấu hổ đến vậy chứ, sao lại có thể trợn mắt nói dối, đổi trắng thay đen thế này?
Sao có thể bôi nhọ Thanh Thanh của cô như vậy, không thể nhịn được nữa!!
Thanh Thanh của cô mà thèm tiền của nhà họ Dương hả? Xàm xí!!
“Cô Hứa, tôi biết cô là bạn thân của Thanh Thanh, lúc nào cũng nghĩ cho Thanh Thanh, thật ra chúng tôi cũng rất thương Thanh Thanh, lúc đầu tôi cũng không phản đối việc Thanh Thanh kết hôn cùng Tầm Chiêu.” Bà cụ Dương ngắt lời Hứa Dinh Dinh, nhưng lúc này, thái độ và cách nói năng của bà cụ Dương đều rất tốt.
So với tính tình nóng nãy bây giờ của Hứa Dinh Dinh, giọng điệu của bà cụ Dương thật sự là tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Bà cụ Dương chơi âm mưu suốt nửa đời người, Hứa Dinh Dinh đương nhiên không phải đối thủ của bà.
Hứa Dinh Dinh tức đến mặt mày đỏ gay, sao lại không biết xấu hổ đến thế? Sao lại có thể chứ?
Hàn Nhã Thanh kéo tay Hứa Dinh Dinh, ý bảo Hứa Dinh Dinh đừng có gấp, cô cũng muốn xem thử rốt cuộc bà cụ Dương muốn làm gì?
Lúc này tuy Hứa Dinh Dinh có một bụng lửa giận muốn phát tiết, nhưng cô chắc chắn sẽ nghe lời Hàn Nhã Thanh.
Bà cụ Dương đảo mắt qua nhìn Hàn Nhã Thanh, vẫn cứ giả vờ yếu yếu đuối đuối, vẫn dụng giọng điệu đau khổ van nài: “Nhưng mà hai ông bà thật sự không thể không quan tâm đến chuyện nối dõi tông đường nhà họ Dương, suốt ba đời nhà họ Dương hai ông bà chỉ có một đứa con, cũng chỉ có một thằng con trai là Tầm Chiêu, Thanh Thanh con không sinh nở được, nếu Thanh Thanh muốn gả cho Tầm Chiêu, vậy thì nhà họ Dương của hai ông bà sẽ không còn đời sau nữa, cho nên bà xin con đó, xin con tha cho Tầm Chiêu, xin con tha cho nhà họ Dương đi.”
Khi bà cụ Dương nói chuyện, cũng đột nhiên quay sang Hàn Nhã Thanh, khụy chân, quỳ xuống trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống, mặt lại càng lạnh hơn, bà cụ Dương đã từng xài chiêu này một lần khi ở bệnh viện rồi, nhưng mà khi đó trong bệnh viện không có người ngoài, cuối cùng bà cụ Dương cũng không hề quỳ thật.
Nhưng hôm nay có nhiều người vây quanh, nhiều người nhìn như thế, Hàn Nhã Thanh biết lần này bà cụ Dương là muốn quỳ thật.
Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không đỡ bà cụ Dương lên, ngay lúc bà cụ Dương quỳ xuống, cô lập tức kéo Hứa Dinh Dinh nhanh chóng bước sang một bên.
Cho nên bây giờ chỗ cô đang đứng và bà cụ Dương quỳ xuống hoàn toàn không cùng một hướng.
Nhưng dù thế vẫn làm cho mọi người than thở không thôi.
Dù sao bà cụ Dương cũng là một bà già hơn bảy mươi tuổi, quỳ trước mặt mọi người như vậy…
Hứa Dinh Dinh cũng bị dọa đơ người trong một khoảnh khắc, cô không thể nào ngờ được bà cụ Dương lại dám quỳ với Thanh Thanh trước mặt nhiều người như thế, đúng là quá ác, quá độc.
“Đệt, sao bà ta lại như thế chứ? Sao bà ta lại có thể làm vậy? Bà ta định ép cậu tự sát à?” Sau khi Hứa Dinh Dinh lấy lại tinh thần, tức đến mặt mày trắng bệch.
Bà cụ Dương quỳ xuống như thế, cho dù Thanh Thanh có lý hơn nữa thì mọi người cũng không khỏi thiên vị cho bà cụ Dương.
Từ trước đến giờ truyền thống nước X luôn lấy chữ hiếu làm đầu, một bà già bảy mươi tuổi quỳ xuống trước mặt một người chỉ mới hai mươi mấy, chắc chắn sẽ làm mọi người khó chịu.
Huống chi lúc trước Hàn Nhã Thanh còn từng gả cho Dương Tầm Chiêu.
Dưới tình huống này Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ bị mắng.
Kiểu mắng chửi thế này chính là lợi dụng đạo đức, lúc này rõ ràng bà cụ Dương đang muốn định lợi dụng đạo đức để ép Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, trên mặt chẳng có tí khác thường nào cả.
“Bà cụ này cũng đáng thương thật, chuyện này dính đến con cháu, cũng không thể trách bà được, cũng chẳng ai muốn bị tuyệt hậu cả.”
“Việc này đúng là không thể trách bà già này được, nếu đổi là tôi, tôi cũng không đồng ý.”
Quả nhiên, những người còn đang mắng chửi ông cụ Dương và bà cụ Dương lập tức nghiêng về phía bà cụ Dương.
Hơn nữa lý do bà cụ Dương vừa nói lúc nãy cũng rất chính đáng, đủ để làm mọi người đồng tình, đặc biệt là những người trẻ tuổi đã lên chức mẹ chồng kia.
“Cưới con vợ mà không đẻ được thì cưới làm gì?”
“Đúng đó, vợ kiểu đó đúng là không thể cưới được.” Thậm chí còn có một vài người có thái độ cực đoan ăn nói khó nghe.
Bà cụ Dương thầm đắc ý, bà lại định đổ dầu vào lửa: “Thanh Thanh, khi con gả cho Tầm Chiêu, bà vẫn luôn rất tốt với con, chưa bao giờ làm khó con cả, nếu không phải vì con không thể sinh nở được, chắc chắn bà sẽ không bảo con rời xa Tầm Chiêu, bà già này đã sống hơn nửa đời rồi, chưa bao giờ xin ai cả, hôm nay bà xin con, xin con chừa cho Tầm Chiêu, cho nhà họ Dương một con đường sống đi.”
Lúc này Hứa Dinh Dinh đã rất khó thở rồi, ngực phập phồng liên tục, miệng khép mở liên tục nhưng không nói được một câu nói nào.
Ăn hiếp người quá đáng, thật sự là ăn hiếp người quá đáng mà.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không nói gì, không biết đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng chẳng hề có ý định đi lên đỡ bà cụ Dương đứng dậy.
Thái độ hiện tại của Hàn Nhã Thanh làm người vây xem xung quanh càng không nhìn nổi.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo đỏ bước đến bên cạnh bà cụ Dương, định đỡ bà lên, khó khăn lắm bà cụ Dương mới giành được ưu thế, đương nhiên không thể đứng lên ngay lúc này rồi.
“Cô Hàn, cô một vừa hai phải thôi, bà cụ đã quỳ với cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa nữa? Bà cụ lớn tuổi thế này, lỡ có chuyện gì thì sao đây? Đừng có quá đáng quá.” Người phụ nữ mặc áo đỏ không đỡ bà cụ Dương đứng dậy được, quay sang nhìn Hàn Nhã Thanh, thấy thái độ của Hàn Nhã Thanh, nhịn không được bắt đầu chỉ trích.
Hàn Nhã Thanh từ từ dời mắt sang nhìn qua người phụ nữ áo đỏ, đột nhiên bật cười.