Dương Tầm Chiêu cũng không nhắc đến chuyện năm năm trước vào lúc này.
Anh có thể khẳng định, cô ấy còn chưa biết năm năm trước, người đàn ông đêm hôm đó chính là anh, nếu không, một người thông minh, cẩn thận như cô ấy, trước khi bỏ đi chắc chắn sẽ không làm động tác giống hệt năm năm trước.
Vậy nên chuyện của năm năm trước, anh phải gặp mặt mới từ từ nói với cô, nếu không, với tính cách của cô, nếu biết được người đàn ông năm năm trước chính là anh, chắc sẽ còn trốn đi nhanh hơn.
Hàn Nhã Thanh biết anh ta đang nhắc đến chuyện bị cô trói trong xe, lúc đó cũng là do anh ta dồn ép quá đáng, cô mới phải đưa ra hạ sách như vậy.
Cho nên chuyện này không thể trách cô được.
Lúc đó cô mà không làm vậy, chẳng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ngài Dương, là một người đàn ông, phải cầm được, buông được, những chuyện kia giữa chúng ta thực sự đã là quá khứ rồi, sao anh cứ phải níu kéo không buông, chẳng có nghĩa lý gì, dù sao thì chúng ta cũng từng là vợ chồng ba tháng, không làm bạn bè với nhau được thì cũng không đến nỗi phải trở thành kẻ thù chứ, đúng không?” Hàn Nhã Thanh kìm nén cơn tức, vẫn cố gắng giải thích rõ ràng với anh ta: “Ngài Dương, chúng ta có hợp có tan đi.”
Đúng vậy, đường ai nấy đi, giờ cô rất thích câu này, nếu suy nghĩ của Dương Tầm Chiêu cũng giống cô thì quá tốt.
“Có hợp có tan?” Dương Tầm Chiêu bỗng nở một nụ cười, có thể thấy là đã bị cô chọc tức, cô còn dám nói câu có hợp có tan với anh?
Nửa năm trước, cô thừa dịp anh đi công tác, lén làm thủ tục ly hôn, sau đó lại âm thầm bỏ đi, đây chính là có hợp có tan?
Năm năm trước, cô bước vào phòng anh, cưỡng ép anh, rồi để lại cho anh một cục tiền coi như phí phục vụ, cô còn cầm cả di động, quần áo của anh đi, sau đó trốn thoát, đây chính là có hợp có tan?
Nghe tiếng cười của anh qua điện thoại, đáy lòng Hàn Nhã Thanh bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi, tiếng cười của anh ta nghe thực sự kinh khủng.
Cô không nói gì, đối với anh ta, cô vẫn luôn dè chừng.
Bởi vì, cô chưa bao giờ là đối thủ của anh.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu tiếp tục vang lên, qua điện thoại, cô cũng có thể nghe thấy sự tức giận dồn nén trong giọng nói ấy.
“Ngài Dương, anh thôi đi được không?” Hàn Nhã Thanh có chút bực bội, đây là gã Dương Tầm Chiêu mà cô biết ư?
“Thôi? Món nợ giữa chúng ta không chỉ có một đâu.”Ý cười trong giọng nói của Dương Tầm Chiêu dường như sâu thêm mấy phần, loáng thoáng còn chứa cả sự đe dọa, đúng là món nợ giữa bọn họ cần phải thanh toán sòng phẳng rồi.
Nhất là chuyện năm năm trước, đã đến lúc phải tính với cô rồi.
Hàn Nhã Thanh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh đang nói đến chuyện bị cô trói trên xe, nghĩ rằng anh đang tức giận nhất thời nên mới nói vậy.
Cô thầm thở dài một tiếng, cảm thấy cô có giải thích đến mấy cũng không rõ ràng được, vậy nên cô liền cúp máy thẳng, không dây vào được thì cô có thể trốn, đúng không?
Nhưng rồi cô phát hiện ra, hiện giờ cô có muốn trốn cũng không được.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sau khi ly hôn Dương Tầm Chiêu lại lằng nhằng như vậy, cô thực sự, thực sự không ngờ tới, cũng thực sự không hiểu rốt cuộc anh ta có ý gì.
Nhìn cuộc điện thoại đã bị cúp, khóe môi Dương Tầm Chiêu thoáng nhếch lên, giờ cô đang ở thành phố A, anh muốn tìm cô là chuyện quá dễ dàng, sở dĩ anh gọi điện cho cô cũng chỉ muốn xem xem sức ảnh hưởng của Bùi Dật Duy với cô lớn đến đâu?
Từ giọng nói của cô có thể thấy chắc cũng không ảnh hưởng là bao, có lẽ đối với cô Bùi Dật Duy không quan trọng đến thế.
Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình bị cúp máy, tâm trạng hình như cũng không tệ lắm bèn âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên, đụng phải chuyện liên quan đến vợ thì tổng giám đốc không thể dùng logic bình thường để suy nghĩ được.
“Cậu thay tôi làm một chuyện.” Dương Tầm Chiêu đột nhiên lên tiếng, dặn dò thư ký Lưu.
Nếu đã xác định người phụ nữ năm năm trước chính là cô, vậy tiếp theo, anh phải chuẩn bị kỹ càng một chút, sau đó sẽ cùng cô ôn lại chuyện cũ,
Nếu cô ấy mà biết được, chắc hẳn vẻ mặt sẽ rất đặc sắc đây.
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại của Dương Tầm Chiêu, lại nghĩ đến những gì anh vừa nói, cô vẫn có cảm giác như anh ta còn ẩn ý gì đó, hình như có chuyện khác nữa, hơi kỳ lạ.
Có điều, những việc mà Dương Tầm Chiêu làm trong thời gian này chuyện nào chẳng kỳ quái, chuyện nào cũng vô lý, cho nên Hàn Nhã Thanh cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, đi thẳng đến bệnh viện.
“Ông ơi, ông không nên giao cả Hàn thị cho con bé ngu xuẩn kia, ông làm vậy có khác nào trực tiếp hủy hoại Hàn thị?” Khi Hàn Nhã Thanh trở lại bệnh viện, vừa đi đến cửa cô đã nghe thấy tiếng tranh cãi vọng ra từ bên trong, giọng nói này, cô có thể nhận ra, đó là Hàn Nghiên Nghiên.
“Ba, Nghiên Nghiên nói không sai, ba không nên lấy Hàn thị mạo hiểm như vậy…” Giọng nói của Hàn Trung Dung cũng vô cùng khẩn thiết.
“Chuyện này không phải đã quyết định xong rồi ư? Thanh Thanh vốn đã là tổng giám đốc của Hàn thị rồi.” Hiển nhiên, thái độ của ông cụ Hàn vô cùng kiên quyết, thẳng thừng ngắt lời ông ta.
“Ba, Thanh Thanh làm tổng giám đốc của Hàn thị, không chỉ không cứu được Hàn thị, trái lại còn khiến tình hình trở nên tệ hơn, cho nên ba nên nghĩ cho kỹ, không thể để Thanh Thanh tiếp tục quản lý Hàn thị được.” Hàn Trung Dung lúc này đã vô cùng sốt ruột, biện pháp mạnh không được nên chỉ có thể đánh bài tình cảm với ông cụ Hàn, mong ông cụ có thể đổi ý.
“Thực ra Hàn thị vốn đã bị chính tay cô ta hủy hoại.” Hàn Chí Long đột nhiên lên tiếng, giọng nói rõ ràng có sự cười nhạo.
“Long, con có ý gì?” Lời nói của Lưu Vũ nghe giả tạo muốn chết, rõ ràng đang ké tung người hứng cùng Hàn Chí Long.
Hàn Nhã Thanh đẩy cửa bước thẳng vào phòng bệnh.
“Ai da, chính chủ đã về rồi đấy?” Hàn Chí Long nhin về phía Hàn Nhã Thanh, đuôi mày khẽ nhướn lên, môi nở một nụ cười trào phúng như có như không.
Vì trước kia Hàn Chí Long từng phạm lỗi, ông cụ Hàn tức giận vô cùng, nhưng dù sao anh ta cũng là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Hàn, vậy nên ông cụ Hàn vẫn phải thay Hàn Chí Long giải quyết mọi chuyện, sau đó Hàn Chí Long bị tống ra nước ngoài, lúc đấy ông cụ đã cảnh cáo Hàn Chí Long không được tùy tiện về nước.
Lần này ông cụ bệnh nặng, Hàn Chí Long quay về cũng hợp lý, có điều bộ dạng của anh ta đúng là không giống như đang đến thăm bệnh nhân.
“Hừ, cô còn mặt mũi mà quay về, nghe nói cô vừa đi gặp Bùi Dật Duy, Hàn thị nhà chúng ta biến thành như vậy, cũng đều tại Bùi Dật Duy làm hại, Bùi Dật Duy còn là thanh mai trúc mã với cô, sao hả? Hai người đã bàn bạc xem làm thế nào để nuốt trọn Hàn thị chưa?” Hàn Chí Long thấy thái độ của Hàn Nhã Thanh, trên gương mặt hiện rõ vẻ tức giận.
“Long, con nói thế nghĩa là sao? Con định nói, là nó thông đồng với Bùi Dật Duy để hại nhà họ Hàn chúng ta…” Lưu Vũ kêu to thành tiếng, cố ý muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.