CHƯƠNG 1480: KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM ADN (6)
Trương Minh Hoàng nghe Thành thiếu chủ thuật lại, mắt hơi híp lại: “Cầm súng chĩa vào người khác trong bệnh viện, trước kia ta từng dạy con như vậy à?”
“Chỉ hù dọa, hù dọa một chút thôi, trong cây súng không có đạn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, con muốn để cho cô ấy sợ hãi né tránh, sau đó Tiểu Cửu thừa cơ lấy được tóc…” Mặc Thành nghe thấy giọng điệu này của thành chủ, rõ ràng là anh ta nói chuyện không đủ sức, trong nháy mắt nhỏ hơn mấy phần.
“Với lại cô cả nhà họ Đường căn bản cũng đâu có bị dọa sợ đâu, cô cả nhà họ Đường nhìn thấy cậu Hàn cầm súng chĩa vào cô ấy, cô ấy còn cười với cậu Hàn nữa kìa.” Lúc trước khi tiến hành kế hoạch, Thành thiếu chủ vẫn luôn chú ý, cho nên anh ta biết tất cả những chuyện xảy ra lúc đó.
Nói thật thì lúc đó anh ta rất bất ngờ, cho dù là anh ta nhìn thấy người khác cầm súng chĩa vào mình, chỉ Sợ rằng anh ta cũng không bình tĩnh như vậy, còn cười với người ta, anh ta không trực tiếp giết người mới là lạ đó.
“Cho nên con bé không sợ thì con không sai nữa?” Trương Minh Hoàng lại nhìn Thành thiếu chủ, Thành thiếu chủ muốn nói nhưng mà lời lại nghẹn giữa yết hầu, không dám nói nữa.
“Thành chủ, Thành thiếu chủ làm việc rất có chừng mực, chắc chắn sẽ không làm tổn thương đến cô cả nhà họ Đường đâu.” Quản gia Trọng có thể nhìn ra được thành chủ nhà mình hơi tức giận rồi, liền nhịn không được mà cầu tình cho Thành thiếu chủ.
Lời nói này của quản gia Trọng không phải là nói một cách tùy tiện, quản gia Trọng có thể nhìn ra được Thành thiếu chủ rất xem trọng cô cả nhà họ Đường, cho nên Thành thiếu chủ tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô cả nhà họ Đường.
“Thành thiếu chủ cũng chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, miễn sau này lại còn phải làm phiền tới cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng cũng hiểu rõ thành chủ nhà mình, cho nên quản gia Trọng biết khuyên như thế nào.
“Cũng may là kết quả không tệ lắm, trời đất xui khiến, Thành thiếu chủ đã hoàn thành chuyện này, tôi cũng đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu rồi, nhưng mà vẫn không thành công, cuối cùng vẫn là Thành thiếu chủ ra tay, xem ra cách làm bảo thủ của tôi không thích hợp với người trẻ tuổi thời đại này.” Quản gia Trọng nói xong, lời cuối cùng thì còn nhẹ nhàng thở dài một hơi, ông ta thật sự cảm thán, không phải là giả vờ.
“Bây giờ đã hoàn thành rồi, cũng sẽ không làm phiền cô cả nhà họ Đường nữa, cô cả nhà họ Đường cũng không tức giận, nói chung thì cũng là kết quả không tệ.” Quản gia Trọng vô cùng hài lòng đối với kết quả này, có thể nói đây là một kết quả làm cho ông ta vô cùng bắt ngờ.
Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng, không nói gì nữa.
“Thành chủ, có phải là bây giờ nên đi làm xét nghiệm ADN rồi không? Thành thiếu chủ đã kêu phía chú Lương chuẩn bị xong rồi.” Quản gia Trọng cười cười, lại sợ sệt nói một câu, bây giờ đã có được tóc của cô cả nhà họ Đường, vậy thì chắc chắn phải nhanh chóng làm xét nghiệm ADN, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài nữa.
Bây giờ người nào cũng vội vàng muốn biết kết quả, Thành thiếu chủ sốt ruột, ông ta cũng sốt ruột, trong lòng của thành chủ cũng chắc sốt ruột?
Cho nên bây giờ những chuyện khác có thể bỏ đó không quan tâm, trước tiên phải làm xét nghiệm ADN mới là chuyện chính.
Trương Minh Hoàng giơ tay lên nhỗ vài sợi tóc ở trên đầu của mình, sau đó đưa cho Mặc Thành.
Lúc Trương Minh Hoàng làm xong tất cả, trông ông vẫn bình tĩnh lạnh nhạt y như cũ, không nhìn ra bất cứ sự khác thường nào trên gương mặt, đôi mắt cũng không gợn sóng. Nhưng mà quản gia Trọng ở bên cạnh ông đã phát hiện thân thể của thành chủ nhà mình có hơi căng cứng, lúc vươn tay cũng cứng ngắc.
“Được, bây giờ con đi đến đó ngay.” Thành thiếu chủ đang đợi có được tóc của thành chủ, lúc nãy Thành thiếu chủ nhìn thấy thành chủ tức giận, anh ta còn tưởng là mình muốn có được tóc của thành chủ thì khó khăn hơn, không ngờ tới lại dễ dàng như vậy.
“Thành thiếu chủ, đi nhanh lên đi, có kết quả thì phải lập tức báo ngay một tiếng.” Quản gia Trọng biết là Thành thiếu chủ rất sốt ruột, ông ta cũng gấp, thật ra thì trong lòng của thành chủ chắc cũng lo lắng, nhưng mà chắc chắn thành chủ sẽ không nói ra mấy lời như vậy, cho nên lời này để ông ta nói thôi.
“Được, tôi biết rồi.” Thành thiều chủ trả lời, sau đó quay người lại chạy đi, trong chớp mắt có thể nhìn thấy được anh ta đang rất vội vã.
“Thành chủ, bây giờ Thành thiếu chủ đi đến đó, chắc là sáng ngày mai sẽ có kết quả.” Sau khi Thành thiếu chủ đi khỏi, quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, sắc mặt hơi phức tạp.
Quản gia Trọng cũng biết đây cũng không phải là một chuyện tốt.
Dựa theo lý thuyết, chuyện này đã kéo dài lâu như vậy, dù sao thì lúc trước Lương đã từng đi nghỉ cô cả nhà họ Đường là con gái của thành chủ, mặc dù sau đó biết cô cả nhà họ Đường có ba là Hàn Trung Phương.
Nhưng mà năm đó sau khi cô cả nhà họ Đường trở về nhà họ Hàn thì đã từng làm xét nghiệm ADN với ông cụ nhà họ Hàn, xét nghiệm ADN là chứng cứ quan trọng nhất, nhưng mà cũng không thể nghỉ ngờ lúc đó có người làm giả.
Dù sao thì xét nghiệm ADN của thành chủ với Trình Nhu Nhu đều là do thành chủ tự mình trình diện, có nhiều người nhìn như thế, không phải còn có thể làm giả được đó à? Đương nhiên thủ đoạn làm giả của Trình Nhu Nhu quả thật cao tay.
Trước khi chưa điều tra ra được chuyện gì, ai cũng không nghĩ tới đối phương đã dùng loại thủ đoạn thay máu.
Nếu như năm đó cô cả nhà họ Đường trở về nhà họ Hàn làm xét nghiệm ADN cũng có người làm giả thì sao?
Bây giờ trong lòng của quản gia Trọng cũng rất chờ mong chuyện này là như thế nào, bởi vì chỉ có như vậy, cô cả nhà họ Đường mới có thể là con gái của thành chủ.
Lúc này, quản gia Trọng vừa mong kết quả có thể có nhanh, mà lại sợ có kết quả, quản gia Trọng sợ hãi kết quả xét nghiệm ADN rằng cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ.
Chắc chắn là thành chủ sẽ thất vọng, sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, quản gia Trọng lo lắng nhất đó chính là đến lúc đó thành chủ sẽ nhận phải đả kích.
“Ông nói xem sẽ có kết quả gì?” Mặc dù lúc nãy Trương Minh Hoàng nhỗ tóc có biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng mà lúc này trong lòng của ông đang rất khẩn trương, trôi qua nhiều năm như vậy, ông ta chưa từng khẩn trương như thế, ban đầu ông ta muốn đi cùng với Mặc Thành, nhưng mà ông ta có chút sợ hãi, ông ta sợ là…
“Thành chủ.” Quản gia Trọng nghe thấy lời nói của thành chủ thì rõ ràng hơi ngơ một chút, ông ta đi theo bên cạnh thành chủ đã bốn mươi năm rồi, cho nên lúc này quản gia Trọng có thể nghe tháy sự cẩn trọng trong lời nói của thành chủ nhà mình, thậm chí còn có lo lắng và sợ hãi.
Thành chủ đang sợ ư?
Thành chủ lại sợ?
Bắt đầu kể từ khi ông ta đi theo thành chủ, ông ta chưa từng nhìn thầy thành chủ sợ hãi.
Mặc kệ Quỷ Vực Chi Thành có xảy ra chuyện gì, thành chủ đều có thể không dao động, cho dù thành chủ tìm bà chủ nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy tin tức, thành chủ cũng chỉ có chút mất mát đau lòng, nhưng thành chủ chưa từng sợ hãi, hoặc là bởi vì trong lòng của thành chủ vẫn luôn hy vọng có thể tìm được bà chủ cho nên mới không có sợ hãi.
Nhưng mà ông ta lại cảm nhận được thành chủ đang sợ một cách rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, quản gia Trọng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, bởi vì trong lòng của quản gia Trọng cũng không có đáp án, quản gia Trọng cũng đang rất lo lắng, căng thẳng, lúc này ông ta thật sự không có cách nào đảm bảo cái gì với thành chủ.
“Là do tôi quá gấp.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng khẽ nhếch lên nở một nụ cười, ông ta cũng biết quản gia Trọng không có cách nào trả lời câu hỏi này.
Hiện tại Mặc Thành đã cầm tóc đi đến đó, sau khi Mặc Thành đến nơi, chắc chắn sẽ lập tức bắt đầu làm xét nghiệm ADN, chờ thêm mấy tiếng nữa là sẽ có kết quả, chẳng lẽ là ông không thể chờ được mấy tiếng này à?
Mặc dù là lúc này Trương Minh Hoàng đang cười, nhưng mà quản gia Trọng vẫn có thể nghe ra được mấy phần cô đơn từ trong tiếng cười của thành chủ nhà mình, quản gia Trọng biết là mặc dù thành chủ nói như vậy, nhưng mà trong lòng chắc còn lo lắng hơn.
“Thành chủ, lần đầu tiên ông nhìn thấy ảnh chụp của cô cả nhà họ Đường thì đã rất yêu thích cô cả nhà họ Đường, cái này nói rõ ông có duyên với cô cả nhà họ Đường, đã nhiều năm như vậy thành chủ chưa từng có cảm giác đặc biệt đối với bắt cứ người nào, cho nên chắc chắn là giữa thành chủ và cô cả nhà họ Đường có quan hệ với nhau.” Quản gia Trọng thật sự không đành lòng nhìn thành chủ nhà mình cô đơn, cho nên ông ta vẫn mở miệng khuyên.
Quản gia Trọng nói năng tương đối uyển chuyền, nhưng mà ý tứ vẫn rất rõ ràng.
“Tôi hiểu mà, tôi đều hiểu hét.” Mắt Trương Minh Hoàng nhìn về phía bức chân dung của chính mình: “Có một số việc không thể cưỡng cầu, cái gì là của tôi thì là của tôi, không phải của tôi, cho dù có cưỡng cầu cũng không được, nhiều năm như vậy, tôi đã sớm hiểu rõ.”
Đã hai mươi lăm năm, hai mươi lăm năm tìm kiếm mà không ra manh mối, ông ta cũng nên hiểu một vài đạo lý.
Nhưng mà lúc nãy ông ta lại thất thó.
“Những chuyện mà thành chủ chờ mong sẽ thành hiện thực.” Quản gia Trọng nghe thấy lời nói của thành chủ nhà mình thì chỉ cảm thấy cánh mũi chua xót, thành chủ nhà ông ta là thiên chỉ kiêu tử, đã từng là một sự tồn tại truyền kỳ không có gì là không làm được, quản gia Trọng thật sự không thể nhìn thấy thành chủ như thế này.
“Chờ có kết quả thôi, có kết quả rồi thì sẽ biết.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng hơi kéo lên, dường như là muốn cười, nhưng mà nụ cười trông có vẻ cứng nhắc. Trương Minh Hoàng phát hiện tuy là bản thân mình không thể cưỡng cầu, nhưng mà trong lòng của ông ta vẫn rất muốn cưỡng cầu, muốn cưỡng cầu có một kết quả, một kết quả mà ông ta muốn, kết quả đó…”