Chương 1591
Anh ta cảm thấy mình cứ ngồi bệt dưới đất như vậy thì hơn, bây giờ anh ta mà ngồi dậy, lát nữa nói không chừng lại phải ngã ra đất phát nữa đấy.
“Thưa cô, như vậy không được hay cho lắm thì phải? Cô có thể quyết định thay Sếp Bùi sao? Cô có quan hệ thế nào với Sếp Bùi? Những chuyện thế này đến vợ còn không dám tự ý quyết định, huống hồ gì tôi chưa từng nghe nói Sếp Bùi đã có vợ.”
Giọng điệu của Quản lý tiền sảnh bắt đầu hơi chướng tai. Dù sao chăng nữa, người đến cũng là Tổng giám đốc Tư Đồ, đã vậy đích thân ông chủ của anh ta còn dặn dò việc này, anh ta không thể bỏ đi như vậy được.
“Chuyện này do tôi quyết định, anh có thể đi được rồi.”
Liễu Ảnh nhận ra sự sắc bén và giễu cợt trong lời nói của anh ta, cô thấy hơi bực bội. Trong tình cảnh hiện giờ, nhất định Bùi Dật Duy sẽ không tiếp bất cứ ai, dù có là người nào đi chăng nữa, Bùi Dật Duy cũng sẽ không gặp.
Một người đến cả sống chết cũng chẳng màng, ngày mai sẽ đi tự thú, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ngồi tù, đến cả công ty cũng không thiết tha, sao có thể quan tâm những chuyện này được nữa.
Vậy nên, Liễu Ảnh có thể quyết định chuyện này thay cho Bùi Dật Duy.
Nụ cười nhếch mép của Tư Đồ Không càng trở nên lạnh lùng hơn, sắc mặt cũng trở nên càng đáng sợ.
Cô có thể quyết định thay cho Bùi Dật Duy?
Cô là gì của Bùi Dật Duy?
Cô dựa vào đâu mà quyết định thay anh ta?
Chỉ dựa vào việc vừa ngủ với Bùi Dật Duy trong phòng nghỉ sao?
Suy nghĩ này lướt qua trong đầu Tư Đồ Không, hai mắt anh ta đỏ ngầu, bàn tay không ngừng siết chặt lại, từng đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay như sắp nổ tung.
“Cô gái, cô biết người tới tìm Sếp Bùi là ai không?”
Quản lý tiền sảnh không ngờ Liễu Ảnh lại không biết điều như vậy, bèn định bụng nêu thẳng tên Tổng giám đốc Tư Đồ ra. Ở thành phố A, chẳng mấy ai không biết đến Tổng giám đốc Tư Đồ. Người có thân phận, địa vị cùng sự giàu có như Tổng giám đốc Tư Đồ ở nơi đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hiện giờ, Tổng giám đốc Tư Đồ tới tìm Bùi Dật Duy, Quản lý tiền sảnh không tin Bùi Dật Duy sẽ từ chối. Dù sao, với thân phận và địa vị của Bùi Dật Duy, bình thường muốn gặp được Tổng giám đốc Tư Đồ e là cũng rất khó.
Tư Đồ Không đã chủ động tìm tới, không có lý nào lại từ chối cả.
“Cho dù người tới là ai, anh ấy cũng sẽ không gặp.”
Liễu Ảnh bắt đầu bực mình rồi, người này không hiểu điều cô nói sao? Hay những lời cô nói vẫn chưa đủ rõ ràng?
Tình trạng như bây giờ, Bùi Dật Duy làm gì còn tâm trạng để gặp ai nữa?
“Tôi nghĩ những gì tôi nói đã quá rõ ràng rồi. Tôi mong anh đi ngay bây giờ, đừng làm phiền việc nghỉ ngơi của anh ấy. Nếu không tôi sẽ khiếu nại đấy. Tôi nhớ là Chỗ các anh có quy định rất nghiêm ngặt mà.”
Liễu Ảnh thật sự không muốn làm phiền Bùi Dật Duy nghỉ ngơi. Bọn họ đứng đây nói chuyện thế này rất có thể sẽ làm anh ta thức giấc.
Nếu Bùi Dật Duy tỉnh lại, e rằng cả tối hôm nay anh ta sẽ không ngủ được nữa, chẳng lẽ lại để Bùi Dật Duy ngồi đến khi trời sáng rồi mai đi tự thú sao?
Lời nói của Liễu Ảnh lúc này đã tăng thêm vẻ đe dọa.
Lưu Trung Nam hít sâu vào một hơi, cô Liễu làm vậy là muốn đâm đầu vào chỗ chết sao? Hơn nữa còn là dốc hết sức mình mà đâm đầu vào chỗ chết.
Bị Tổng giám đốc bắt tại trận đang ở cạnh Bùi Dật Duy thì thôi đi, đã vậy, câu nào câu nấy đều tỏ rõ sự lo lắng cho Bùi Dật Duy, thậm chí còn quyết định thay anh ta nữa.
Cô Liễu là người phụ nữ của Tổng giám đốc Tư Đồ, vậy mà bây giờ lại quyết định thay cho Bùi Dật Duy, chuyện này là như thế nào?
Lưu Trung Nam cảm thấy chi bằng lúc này mình tự đập đầu ngất đi còn hơn, để tránh lát sau bị Tổng giám đốc của anh ta ngộ sát.
Lúc này, Tư Đồ Không đã tắt nụ cười khẩy, cơn tức giận và sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng tan biến, toàn thân anh ta toát lên một vẻ yên bình phẳng lặng.
Nhưng càng như vậy lại càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến một Liễu Ảnh mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên anh ta thấy cô bảo vệ một người khác, để bảo vệ người đó, giọng cô hiếm khi nào nghiêm nghị tới vậy, lời nói ra đanh thép, còn đe dọa người khác nữa.
Anh ta biết đây mới là con người thật của cô, đây mới là dáng vẻ đích thực của cô mà anh ta luôn muốn nhìn thấy.
Cuối cùng, hôm nay anh ta cũng đã được nhìn thấy, nhưng cô làm vậy không phải vì anh ta mà là vì một người đàn ông khác.
Để bảo vệ người đàn ông đó, cô không ngần ngại nói ra những lời ác ý, đe dọa người khác.