CHƯƠNG 1162: THÀNH CHỦ RA TAY AI CÓ THỂ ĐỊCH? (2)
Đường Lăng cố ý hơi dừng lời một chút, nhưng anh cũng không hề chờ câu trả lời của Dương Tầm Chiêu, anh cũng biết Dương Tầm Chiêu sẽ không trả lời, anh liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, cố ý cười nói: “Trước kia, tôi cũng chưa từng thấy cậu đi đón Thanh Thanh, không thấy cậu ân cần với Thanh Thanh như thế, thế mà bây giờ sau khi biết Thanh Thanh sinh cho cậu hai đứa con một trai một gái thì cậu đã biết lấy lòng rồi, rõ ràng là cậu đang nhằm vào hai đứa bé chứ không đơn thuần bởi vì Thanh Thanh.”
“Đường Lăng, anh hãy biết chừng mực, tôi còn chưa tính với anh món nợ của anh đâu.” Cuối cùng, Dương Tầm Chiêu lên tiếng, lời của Đường Lăng thật quá đáng rồi, tình cảm của anh đối với Hàn Nhã Thanh không hề vì có con hay không có con mà thay đổi. Trước kia, khi anh biết Hàn Nhã Thanh không thể mang thai, anh đã từng hạ quyết tâm không cần có con.
Trước kia, anh không tới sân bay đón Hàn Nhã Thanh, cũng chưa từng lấy lòng trước mặt Hàn Nhã Thanh, nhưng điều đó làm sao có thể trách anh chứ?
Đám người nhà họ Đường phòng anh như phòng sói, không cho anh và Hàn Nhã Thanh gặp mặt, dù anh muốn lấy lòng thì cũng không gặp được Hàn Nhã Thanh.
Đương nhiên, bây giờ biết mình có hai đứa con một trai một gái, anh cũng cảm thấy thật vui vẻ, thật cao hứng, thật ngạc nhiên.
Không chỉ vì anh làm ba, mà còn vì đó là con của anh và Hàn Nhã Thanh.
Là con mà cô sinh cho anh.
“Tại sao ư?” Khóe môi Đường Lăng hơi giật giật: “Con trai và con gái của cậu lại chạy không thoát.”
“Bọn chúng về nhà họ Đường bao lâu rồi?” Dương Tầm Chiêu bỗng ngắt lời Đường Lăng, trực tiếp hỏi. Tối qua, Dương Tầm Chiêu và Đường Chi Mặc mới nhận nhau, Dương Tầm Chiêu biết trong khoảng thời gian này Đường Chi Mặc vẫn luôn ở nhà họ Đường, chỉ không biết bọn họ đã ở nhà họ Đường bao lâu rồi?
Khi Hàn Nhã Thanh về nhà họ Đường có lẽ hai đứa bé còn chưa tới nhà họ Đường. Ban đầu, Hàn Nhã Thanh về nhà họ Đường, nhà họ Đường từng tổ chức tiệc cho Hàn Nhã Thanh, nếu lúc ấy hai đứa bé đang ở nhà họ Đường thì người của nhà họ Đường không thể nào giấu hai đứa bé đi.
“Thật ra khi tôi mời Thanh Thanh trở về giúp nhà họ Đường phá án, đã nghĩ kỹ về việc đón hai cục cưng trở về rồi, lúc ấy chủ yếu do Đường Bách Khiêm ngăn cản hai đứa bé trở về. Đường Bách Khiêm vẫn luôn biết Thanh Thanh là người của nhà họ Đường, nhưng anh ta chẳng những không nói cho Thanh Thanh, mà còn luôn ngăn cản tôi tìm tới Thanh Thanh, cho nên, tôi sợ Đường Bách Khiêm sẽ dùng hai đứa bé gây bất lợi gì đó với Thanh Thanh.” Nụ cười trên mặt Đường Lăng vụt tắt, trở nên khá nghiêm túc.
Nghe Đường Lăng nói vậy, ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống: “Nhưng lúc đó anh không thể đón hai cục cưng trở về?”
Đường Lăng nói khi Hàn Nhã Thanh đi giúp xử lý vụ án đã định đón hai cục cưng trở về, Hàn Nhã Thanh xử lý vụ án mất vài ngày, nhưng lúc ấy khi nhà họ Đường tổ chức tiệc cho Hàn Nhã Thanh, Đường Lăng vẫn chưa đón hai đứa bé về.
“Đúng, sự thật chứng minh lo lắng của tôi không phải dư thừa, lúc ấy chính vì sự can thiệp của Đường Bách Khiêm, cho nên mới không thể thuận lợi đón hai cục cưng, nhưng cũng may Đường Bách Khiêm cũng không dám làm gì quá đáng, mà lúc đó vừa lúc hai cục cưng và Nhạc Hồng Linh ở cùng nhau, nên rõ ràng Đường Bách Khiêm muốn để Nhạc Hồng Linh mang hai đưa bé về nước Mỹ, nhưng là Nhạc Hồng Linh kiên quyết trả hai đứa bé lại.” Nghĩ đến chuyện lúc trước, sắc mặt Đường Lăng hơi tối lại, lúc trước nếu không phải Nhạc Hồng Linh, Đường Bách Khiêm thật sẽ mang hai cục cưng về nước Mỹ, sau đó ép hai cục cưng ở lại nước Mỹ rồi.
“Đường Bách Khiêm.” Khóe môi Dương Tầm Chiêu nhếch lên mang theo nụ cười lạnh, anh thật không ngờ Đường Bách Khiêm lại còn muốn giữ lấy con trai và con gái anh.
“Đương nhiên, cũng vì lúc trước cậu luôn cho người theo dõi Đường Bách Khiêm, nên có một số việc Đường Bách Khiêm không dám quá đáng.” Đường Lăng hiểu rất rõ những chuyện mà Dương Tầm Chiêu đã làm, cho nên anh cũng biết một trong những nguyên nhân khiến Đường Bách Khiêm không ép mang hai đứa bé về là vì kiêng kị Dương Tầm Chiêu.
“Xem ra, tôi đối với Đường Bách Khiêm quá nhân từ rồi.” Đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, trước kia, Hàn Nhã Thanh ly hôn với anh, là Đường Bách Khiêm trăm phương ngàn kế ngăn cản anh tìm tới Hàn Nhã Thanh.
Chỉ là, Đường Bách Khiêm đã giúp Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh luôn coi Đường Bách Khiêm là người nắm quyền trong nhà, lúc ấy anh cũng không muốn để cho Hàn Nhã Thanh khó xử, nên mới không làm gì Đường Bách Khiêm.
“Hiện tại, cậu vẫn cho người theo dõi Đường Bách Khiêm chứ?” Đường Lăng chợt hỏi.
“Không có.” Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày: “Sau khi Thanh Thanh trở về, Đường Bách Khiêm luôn không có động tĩnh gì, Thanh Thanh cũng biết Đường Bách Khiêm đã làm một số chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ không quay về nước Mỹ nữa, nên tôi không cho người theo dõi anh ta nữa.”
“Đường Bách Khiêm người này rất có khả năng nhẫn, tôi vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, sợ đến lúc đó anh ta gây bất lợi cho Thanh Thanh.” Đường Lăng hiểu rõ Đường Bách Khiêm, nên lúc này vẻ mặt Đường Lăng hơi trầm xuống.
“Tôi sẽ tiếp tục cho người theo dõi.” Dương Tầm Chiêu hơi sững sờ, có thể khiến Đường Lăng có vẻ mặt như vậy, hơn nữa chuyện này còn quan hệ hai đứa bé và Hàn Nhã Thanh, tất nhiên anh cũng không dám có chút chủ quan.
“Chà, vẫn là cho người theo dõi anh ta mới yên tâm.” Đường Lăng khẽ gật đầu, không phải anh lo bò trắng răng, mà là có một số việc cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Đúng rồi, nghe nói hôm nay cậu cho người ném công chúa của Quỷ Vực Chi Thành ra ngoài rồi?” Đường Lăng không nói tiếp chuyện của Đường Bách Khiêm nữa, Dương Tầm Chiêu đã cho người theo dõi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề, anh tin tưởng năng lực Dương Tầm Chiêu, chỉ là liên quan chuyện tới Dương Tầm Chiêu ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra cửa, Đường Lăng vẫn cảm thấy thật bất ngờ.
“Cô ta sao chọc tới cậu rồi?” Đường Lăng không phải loại tọc mạch, nhưng chuyện này quá kỳ lạ, Dương Tầm Chiêu cũng không phải người động tý là nổi giận, nếu không phải vị công chúa đó làm gì đụng phải ranh giới cuối cùng của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Dù sao anh và Dương Tầm Chiêu đều hiểu rõ sức mạnh của Quỷ Vực Chi Thành, trực tiếp đối nghịch với Quỷ Vực Chi Thành như vậy không hề có lợi cho anh và Dương Tầm Chiêu.
Hai lần trước, chuyện nhà họ Đường đều có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành, bọn họ vẫn đang điều tra chuyện này, hôm trước Thanh Thanh gọi điện thoại cho anh, nói là trong Quỷ Vực Chi Thành có ‘Cố nhân’ của cô, là “cố nhân” đó của Thanh Thanh vẫn luôn lợi dụng sức mạnh Quỷ Vực Chi Thành để đối phó bọn họ.
Cũng không phải là toàn bộ người của Quỷ Vực Chi Thành đều là kẻ địch của bọn họ.
Nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu trực tiếp ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi cửa, sợ là thật muốn đối địch với toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành rồi.
Tất nhiên, Đường Lăng cũng không hề có ý trách Dương Tầm Chiêu, anh và Dương Tầm Chiêu đã là anh em hai mươi mấy năm, tất nhiêu hiểu Dương Tầm Chiêu chắc chắn là có lý do.
Dù sao Dương Tầm Chiêu cũng không muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành.
Anh cũng không biết rốt cuộc công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã làm gì mà chọc giận Dương Tầm Chiêu.
“Cô ta bảo tôi cưới cô ta.” Dương Tầm Chiêu không hề giấu diếm Đường Lăng, trực tiếp nói thẳng.