Chương 1661
Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ ngóng trông của cô ấy thì không nhịn được cười. Dù ờ trong hoàn cảnh nào, Liễu Ảnh cũng vẫn luôn hướng về những viễn cảnh tươi sáng nhất, dù ở trong những tình huống tồi tệ nhất thì cô ấy cũng vẫn luôn tin tưởng thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.
Thái độ lạc quan này thật sự hiếm có, nhìn Liễu Ảnh như vậy, Hàn Nhã Thanh thấy mình cũng không cần quá lo lắng cho cô ấy nữa.
“Nhã Thanh, cậu quá bình tĩnh, quá lí trí, cho nên cậu không thể hiểu được cái cảm giác tình yêu sét đánh đó, thứ tình yêu đột nhiên xông đến ấy rất đỗi diệu kỳ, không thể kiểm soát được nó đâu. Cậu không hiểu không có nghĩa người khác không có, cho nên cậu đừng tỏ ra nghi ngờ như thế.” Liễu Ảnh nhìn dáng vẻ dửng dưng của Hàn Nhã Thanh thì biết cô không đồng tình với lời giải thích của mình, nhưng thật sự không thể dùng lý thuyết để suy đoán chuyện yêu đương được.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ nhấn mạnh đầy nghiêm túc của Liễu Ảnh, nụ cười trên gương mặt càng tươi tắn hơn “Được rồi, được rồi, cậu nói gì cũng đúng cả.”
“Hàn Nhã Thanh, thái độ của cậu có thể miễn cưỡng hơn được nữa không hả?” Liễu Ảnh thấy rõ là Hàn Nhã Thanh đang qua loa lấy lệ với mình.
“Nhã Thanh, cậu không tin rằng Thành thiếu chủ thật lòng có ý với cậu à?” Liễu Ảnh nhích lại gần Hàn Nhã Thanh, gương mặt tỏ vẻ bí hiểm, cười khẽ: “Hồi mà Thành thiếu chủ tổ chức họp báo tớ có thấy ở trên mạng, ngoại hình của Thành thiếu chủ đúng là quá đỉnh luôn. Tớ sống tới từng tuổi này mà chưa thấy ai đẹp trai đến vậy bao giờ… Đàn ông, mà không, dù là phụ nữ mà tớ từng gặp trong đời cũng chưa ai bì được với anh ta nữa. Thật sự quá xuất sắc, đẹp trai tới mức không tả được bằng lời, khiến tớ nhớ đến một câu trên mạng gọi là đẹp nhũn người luôn…” Bình thường, Liễu Ảnh tương đối bảo thủ, đây là lần đầu tiên cô ấy khen ngợi một người đàn ông đến mức này, bởi vì ngoại hình của Thành thiếu chủ thật sự quá bắt mắt.
“Mà giọng nói của anh ta cũng êm tai lắm, nhất là lúc cười, tiếng cười của anh ta quả thật có thể khiến tim người ta mềm nhũn cả ra. Nhất là điệu cười mang theo sự cưng chiều của anh ta đúng là có ma thuật, không ai chống cự lại nổi. Vừa nãy khi nghe thấy anh ta vừa cười vừa nói những lời ấy với cậu, lẽ nào cậu không cảm thấy thế hay sao?” Liễu Ảnh vừa nhớ đến giọng nói mang theo ý cười của Thành thiếu chủ vừa nhìn Hàn Nhã Thanh, cười đầy bí hiểm.
“Không hề.” Hàn Nhã Thanh trả lời, đơn giản, rõ ràng. Giọng nói của Thành thiếu chủ rất dễ nghe, giọng cười của Thành thiếu chủ đúng là rất dịu dàng, nhưng cô thật sự chẳng cảm thấy gì hết.
Ngoại hình của Thành thiếu chủ kia có tuyệt hay không, giọng nói có êm tai hay không cũng chẳng có quan hệ gì với cô cả.
Cô chỉ cảm thấy Thành thiếu chủ này quá kỳ lạ mà thôi. Liễu Ảnh thì trợn tròn mắt lên nhìn cô như thể giận hờn: “Nhã Thanh, trong chuyện tình yêu thì cậu đúng là đồ máu lạnh.”
“Tớ có Dương Tầm Chiêu rồi.” Hàn Nhã Thanh không có ý muốn tranh luận gì với Liễu Ảnh, chỉ muốn giải thích trực tiếp cho cô ấy biết là mình không phải kẻ máu lạnh trong tình yêu, cô không hề lạnh lùng với Dương Tầm Chiêu.
Mặc dù hồi mới đầu đúng là cô có hơi khờ khạo thật, nhưng mà sau khi biết Dương Tầm Chiêu có tình cảm với mình lại nhận ra tình cảm của mình với anh ta thì cô thấy mình đã trở nên nhiệt tình với anh lắm rồi.
Mà bây giờ có lúc cô cũng rất chủ động, vốn dĩ cô đã có dự định đi đăng ký kết hôn lần nữa với Dương Tầm Chiêu rồi, nhưng sau đó xảy ra chuyện nên đành phải tạm gác lại.
Mà bây giờ có lúc cô cũng rất chủ động, vốn dĩ cô đã có dự định đi đăng ký kết hôn lần nữa với Dương Tầm Chiêu rồi, nhưng sau đó xảy ra chuyện nên đành phải tạm gác lại.
“Tớ biết cậu đã có Dương Tầm Chiêu rồi, tớ cũng đâu có bảo cậu vứt bỏ anh ấy để đến với Thành thiếu chủ đâu, nhưng cậu thích Dương Tầm Chiêu cũng đâu có ảnh hưởng tới việc cậu thưởng thức những vẻ đẹp khác? Cậu không thể vì đã có Dương Tầm Chiêu mà phủ định mọi sự tốt đẹp của người khác được.”
Liễu Ảnh cũng chỉ thưởng thức một cách đơn thuần thôi, không có ý gì khác, cô ấy không có sức phản kháng với tất cả những thứ đẹp đẽ.
Mà Thành thiếu chủ lại hoàn mỹ quá mức, vẻ ngoài đẹp trai, giọng nói dễ nghe, khi cười lên có thể khiến người ta say như điếu đổ.
“Không phải là thích, mà là yêu, tớ yêu Dương Tầm Chiêu, cho nên tớ không nhìn thấy được sự tốt đẹp của những người đàn ông khác cũng là điều bình thường.” Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã hiểu rõ được tình cảm bản thân dành cho Dương Tầm Chiêu cho nên giờ đây cô chẳng còn tránh né khi nói về chuyện này nữa.
“Rồi, rồi, biết cậu yêu Dương Tầm Chiêu rồi, ở trong mắt cậu, Dương Tầm Chiêu là tốt nhất, tốt số một trên đời, trong mắt cậu chỉ có Dương Tầm Chiêu thôi, những người đàn ông khác có tốt hơn đi chăng nữa cũng không lọt được vào mắt cậu. Cậu nên nói mấy lời đó với cậu ba Dương ấy, cậu ấy nghe xong không biết là vui đến cỡ nào nữa.” Lúc này Liễu Ảnh đang nở nụ cười tươi tắn, nghe thì như trêu đùa nhưng thực ra trong lòng Liễu Ảnh rất ngưỡng mộ.
Cô ấy ngưỡng mộ tình cảm giữa Nhã Thanh và cậu ba Dương, hai người đều yêu nhau say đắm, trong mắt cả hai chỉ có đối phương, không có ai khác chen vào được.