“Không có, tuyệt đối không có.” Lâm Bối liền xua tay, vô thức muốn lùi lại sau.
“Em căng thẳng như vậy làm gì? Hơn nữa tai của em sao lại đỏ như vậy?” Đại Vương tử không có tiến sát lại nữa, mà có hơi nghi hoặc nhìn anh ta.
Vóc người của Tiểu Vương tử nhỏ nhắn, nhìn có hơi gầy yếu, đứng cùng một chỗ với Đại Vương tử, trông có hơi không hài hòa lắm.
“Không có gì, anh Viên đang đợi ở dưới rồi, chúng ta vẫn là xuống trước thì hơn.” Tiểu Vương tử tìm một lý, lùi một bước, xoay người đi, thân hình của cậu ta nhỏ nhắn, chuồn đi ngược lại rất nhanh.
“Đáng tiếc hôm nay Đường Lăng không thể đi cùng chúng ta rồi, nghe nói Đường Lăng tối qua hiếp một người phụ nữ, người phụ nữ đó trực tiếp báo cảnh sát kiện Đường Lăng, bây giờ cảnh sát đang kiểm tra trong phòng.” Lâm Cách đi đằng sau cậu ta, làm như vô ý nói đơn giản tình hình trong phòng.
Thân thể của Lâm Bối đi đằng trước rõ ràng cứng lại, bước chân mềm nhũn, đầu của cậu ta nhanh chóng quay lại, nhìn anh cả nhà mình: “Thật hay giả? Có người kiện Đường Lăng đã hiếp dâm?”
Trong giọng nói đó của Tiểu Vương tử có ẩn chứa quá nhiều sự ngạc nhiên, thấp thoáng dường như còn có một vài cảm xúc khác.
“Đương nhiên là thật, anh vừa rồi ở bên trong nhìn rõ ràng, có điều người phụ nữ đó cũng thật là thảm, làm đến độ cả người toàn là vết thương, tên Đường Lăng cũng qua thô bạo rồi, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc thì cả.”
Đại Vương tử vừa nói vừa thầm lắc đầu: “Thảm rồi, thảm rồi, lần này Đường Lăng sợ rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”
Lâm Bối đứng ngây ra, không có nói chuyện, không biết đang nghĩ cái gì.
Đại Vương tử đi đến trước mặt cậu ta, nhấc tay vỗ vào vai cậu ta.
Lâm Bối bị anh ta vỗ như vậy, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
“Lâm Bối, phản ứng này của em cũng quá lớn tôi, anh thấy em vừa rồi suýt nữa ngã ra, sao vậy, tối qua không có ngủ ngon? Hai chân mềm nhũn?” Lâm Cách liếc nhìn hai chân của cậu ta, đôi mắt hơi lóe lên, một cái vỗ vừa rồi của anh ta không có dùng sức, cậu ta sao lại như thế?
Đôi chân hình như không có sức lực!
“Hai chân của anh mới mềm nhũn đó.” Lâm Bối lườm anh ta, sau đó xoay người mau chóng đi về phía trước.
Đại Vương tử: “…”
Trọng điểm trong lời nói vừa rồi của cậu ta là đôi chân mềm nhũn sao? Phải không?!
Đại Vương tử không có tiếp lời nữa, chỉ nhìn bóng lưng của cậu ta, suy nghĩ…
Trong phòng của Đường Lăng, hơn hai tiếng sau, pháp y đến, trong tay cầm kết quả kiểm tra.
Tất cả mọi người đều nhìn trân trân vào kết báo cáo kiểm tra trong tay pháp y, đều muốn biết rốt cuộc có kết quả gì.
Cô Cung cũng nhìn qua, mặt mày có vài phần căng thẳng.
Đường Vân Thành cũng căng thẳng, thể thể co lại lộ ra sự căng thẳng lúc này của ông ta.
Hàn Nhã Thanh thì thần sắc như bình thường!
“Kết quả ra rồi, sợi tóc đó với cả máu dính trên chăn mỏng, không phải của Đường Lăng, cũng không phải của cô Cung.” Pháp y lần này cũng không có cầm đưa cho đội trưởng Cố xem, trực tiếp công bố kết quả.
Anh ta vừa dứt lời, quá nửa số người có mặt ở đây đều hoàn toàn ngây ra.
Hàn Nhã Thanh lại thầm thở phào, vốn dĩ cô thật sự cũng không có quá nắm chắc, may mắn, may mắn!
Đường Vân Thành rõ ràng cũng thở phào, ông ta nhìn Hàn Nhã Thanh, trên mặt nhiều thêm vài phần an ủi vui vẻ, may mà có Nhã Thanh.
“Vậy có khi nào là vị khách trước đó để lại không?” Cố Khánh Vũ trong lúc ngây ngốc, vô thức nói một câu: “Phòng có quét dọn sạch sẽ hơn nữa cũng có thể có sơ hở.”
“Thời gian lưu lại vết máu trên chiếc chăn mỏng cũng phân tích ra rồi, để lại vào khoảng 10 giờ đến 11 giờ tối qua.” Pháp y liếc nhìn Cố Khánh Vũ, lần nữa chậm rãi bổ sung một câu.
Nghe thấy lời này của pháp y, Cố Khánh Vũ một chữ cũng không nói ra được nữa, bởi vì pháp y nói chính xác thời gian rồi.
Cô Cung ngồi trên sô pha cơ thể rõ ràng run rẩy, có điều, trên mặt cô ta còn giả vờ không tệ, không có lộ ra điều gì quá khác thường.
“Tôi đã kiểm tra camera trước, Đường Lăng 10h15p lên lầu, cô Cung nói, lên lầu Đường Lăng đã kéo cô vào trong phòng, mãi đến hai giờ sáng, cô Cung trước tiên nói trong khoảng thời gian đó không có ai vào, vậy thì xin hỏi cô Cung, vết máu này nên giải thích thế nào?” Hàn Nhã Thanh nhìn sang cô Cung, giọng nói của cô không cao, nhưng lại mang theo ma lực khiến người khác không thể kháng cự.
“Vì thế, cô Cung đang nói dối.” Không đợi cô Cung mở miệng, Hàn Nhã Thanh lại nhanh chóng bổ sung một câu.
Chỉ cần có thể chứng minh cô Cung đang nói dối, vậy thì chuyện này có thể xoay chuyển.
Cô Cung lúc này ngồi ở đó, sống lưng cũng khá thẳng, tay cô ta siết chặt thành ghế sô pha…
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao lại có máu của người khác, lúc đó còn có người thứ ba ở đây sao?”
“Nhưng cô Cung vừa rồi rõ ràng nói không có người nào khác, lẽ nào là cô Cung đang nói dối?”
“Cô Cung tại sao phải nói dối? Cô Cung nói dối chuyện này, vậy chuyện trước đó cô ta kiện Đường Lăng cưỡng bức cô ta rốt cuộc là thật hay giả?”
“Vẫn mong cô Cung giải thích một chút.” Lúc này, tất cả phóng viên đều xông đến trước mặt cô Cung, ép hỏi.
Cô Cung nhìn thấy tình hình này, có hơi hoảng, truyền thông trước nay đều là con dao hai lưỡi, lợi dụng không tốt thì có thể tự làm mình bị thương.
“Tôi lúc đó thần trí không tỉnh táo rồi, luôn mơ mơ hồ hồ, sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi không phải quá rõ, hoặc sau đó có người khác bước vào, chỉ là lúc đó thần chí của tôi không tỉnh táo không có phát giác.” Không thể không nói, phản ứng của cô Cung rất nhanh, cũng rất thông minh, lý do này có thể qua.
“Nhưng vừa rồi cô Cung rõ ràng khẳng định không có ai bước vào căn phòng, cô Cung nhanh như vậy đã không nhớ lời mình nói trước đó rồi sao?” Hàn Nhã Thanh đâu dễ để cô ta dắt mũi, những lập luận vừa rồi của cô không phải đưa ra vô ích.
“Cô Cung, xin hỏi lúc đó rốt cuộc có tình huống gì? Tại sao lời khai trước sau của cô lại không khớp?”
Phóng viên nhìn tính cảnh này, lần nữa bắt đầu ép hỏi cô Cung.
“Rốt cuộc có tình huống gì Đường Lăng rõ ràng nhất?” Một phóng viên trong số đó đột nhiên nói ra một câu này.
“Ừm, lời nói này có lý, Đường Lăng là một trong những đương sự thật ra có quyền phát ngôn nhất.”
“Đường Lăng, xin hỏi tối qua rốt cuộc có chuyện gì?” Mấy phóng viên lần lượt quay sang Đường Lăng, có điều so với cô Cung rõ ràng có vài phần kiêng kỵ.
Dù sao chuyện này quá rối rắm, thật hay giả còn chưa xác định, ai cũng không dám ở trong tình huống này đắc tội Đường Lăng.
“Tôi cái gì cũng không làm, bởi vì, tôi căn bản không có kéo cô Cung vào phòng, tôi thậm chí cũng không biết cô Cung sao vào được phòng của tôi.” Đường Lăng lạnh lùng liếc nhìn cô Cung, một câu nói mang theo sự tức giận.