CHƯƠNG 1519
Trương Minh Hoàng không nói gì, nhận lấy chiếc bút trên tay quản gia Trọng, trực tiếp ký tên của mình.
Bên phía Tiểu Lý nhìn thầy thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành tự mình ký tên, đóng dấu, trái tim cuối cùng cũng được đặt xuống, đương nhiên để đề phòng người của Quỷ Vực Chỉ Thành nuốt lời, Tiểu Lý cũng nhanh chóng đóng dấu.
Như vậy, hợp đồng cũng đã hoàn thành, công việc đã đàm phán xong, Tiểu Lý là một người có ánh mắt, mà lúc này ký xong hợp đồng quan trọng như vậy, Tiểu Lý rất phần khích, không kiềm chế được muốn chia sẻ với người của cơ quan, vì vậy, hợp đồng vừa đàm phán xong, Tiểu Lý đã xin cáo từ.
Nhưng, quản gia Trọng không nói muốn rời đi, hơn nữa Trương Minh Hoàng vẫn ngồi ở đó, hoàn toàn không có ý muốn đứng dậy, ông Viên đương nhiên cũng không thể đuổi người đi.
Lúc Tiểu Lý rời đi đúng lúc gặp quản gia của Viên phủ.
“Cán bộ Lý, bây giờ đi sao?” Quản Gia nhìn thấy Tiểu Lý mỉm cười chào hỏi, hơn nữa bà chủ đã căn dặn, chú ý đến tình hình trong phòng làm việc, bà chủ nói chuyện của ông Viên đàm phán xong thì nói với bà ta một tiếng.
“Ừ, việc đã đàm phán xong rồi, nên đi thôi.” Trong lòng Tiểu Lý đúng lúc vui vẻ, đắc ý, cảm thấy dưới chân như có gió, vừa trả lời quản gia, bước chân cũng không dừng lại.
“Cán bộ Lý, công việc anh đến đàm phán có phải cùng một việc với khách của ông Viên đàm phán không?” Quản gia nhớ lời căn dặn của bà Viên, vì vậy nhát định phải tìm hiểu rõ ràng.
“Đúng vậy, là cùng một việc.” Cán bộ Lý không nghĩ nhiều, lập tức trả lời một câu.
“Vậy công chuyện đàm phán xong rồi, khách của ông Viên có phải cũng rời đi rồi?” Bà chủ đã căn dặn rất rõ ràng, buổi tối trong phủ có tiệc phải đảm bảo không thể có người ngoài.
“Đương nhiên.” Bước chân của cán bộ Lý dừng lại: “Công chuyện đã đàm phán xong rồi, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức rời đi, người có thân phận như bọn họ, thời gian rất quý, bọn họ chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian.”
Câu nói này của cán bộ Lý nói một cách rất chắc chắn, suy nghĩ của cán bộ Lý và bà Viên giống hệt nhau, người giống như thành chủ của Quỷ Vực Chỉ Thành, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian, chính sự đã đàm phán xong rồi, chắc chắn sẽ rời đi.
Lúc này quản gia mới yên tâm, tiễn cán bộ Lý ra cửa.
Quản gia của Viên phủ vốn dĩ muốn đợi khách của ông Viên xuống tầng, sau đó tiễn khách ra đến cửa, nhưng đúng lúc có chút chuyện cần quản gia đi xử lý, quản gia chỉ có thể rời đi trước.
Lúc quản gia quay lại, đúng lúc nhìn thấy xe của ông Viên lái ra khỏi cửa.
“Ông Viên đi ra ngoài?” Quản gia hỏi người đang quét dọn sân.
“Hả? A.” Người kia thực ra lúc nãy không nhìn rõ, nhưng anh ta cũng nhìn thấy xe của ông Viên ra khỏi cửa, hơn nữa lúc nãy tài xế của ông Viên chạy qua, trông có chút lo lắng, có thể ông Viên có chuyện gấp phải đi ra ngoài.
“Khách của ông Viên cũng đi cùng?” Quản gia nhớ đến thân phận của bà chủ mình, lúc nào cũng đề ý đến chuyện của khách.
“Ông Viên đã đi rồi, chắc chắn khách cũng đi rồi.” Người kia sững sờ, anh ta cảm thầy câu hỏi này của quản gia có chút kỳ lạ, chủ nhân cũng rời đi rồi, lẽ nào còn để khách ở lại nhà mình?
Đây là một chuyện không thể.
“Được, được, vậy thì tốt.” Quản gian không biết người kia chỉ làm theo suy nghĩ của mình, cho là khách thực sự đã đi rồi.
Quản gia vẫn có chút không yên tâm, đi vào nhà, đi lên tầng, phòng làm việc ở bên trái cầu thang, quản gia đứng một lúc, không nghe thấy bắt kỳ động tĩnh nào ở trong phòng làm việc, một chút âm thanh cũng không có, cũng không có ai nói chuyện.
Quản gia càng chắc chắn khách thật sự đã rời đi.
Quản gia đi xuống tầng, sau đó gọi điện thoại cho bà Viên, nói với bà Viên là khách đã rời đi.
Lúc này bà Viên đang mua đồ, nhưng bà Viên vì chuyện của khách mời mà rất lo lắng, bởi vì dù sao bây giờ cũng đã 5h rồi, nếu như khách vẫn chưa rời đi, bà ta thật sự không biết phải sắp xếp chuyện bữa tiệc tối nay như thế nào.
Nếu như khách không rời đi, bà Viên định đổi bữa tiệc sang ngày khác, dù sao chuyện bên phía nhà họ Đường liên quan đến chuyện của hai đứa bé, tuyệt đối không thể sơ ý.
Mà đúng lúc này quản gia gọi điện đến nói là khách đã rời đi, cuối cùng bà Viên cũng yên tâm, bắt bầu yên tâm mua quà cho hai bé cưng.
Khách đã rời đi, bữa tiệc đương nhiên không cần phải đổi ngày.
Nhưng điều bà Viên không biết là, lúc này trong phòng làm việc của Viên phủ, ba người đàn ông ngồi mỗi người một bên, không ai nói chuyện, cũng không ai động đậy, còn vững hơn kiềng ba chân.
Ông Viên thực sự không có cách nào, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành không nói rời đi, ông ta cũng không thể đuổi người đi.
Hơn nữa trước đó ông ta cũng đã uyển chuyển nhắc đến, thậm chí ông ta còn đề cập đến việc muốn mời thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đến khách sạn dùng bữa tối, thậm chí ông ta còn nhắc đến việc gọi điện thoại hẹn trước, nhưng thành chủ không trả lời, quản hgia lại trực tiếp từ chối.