Chương 1596
“Đừng hòng lừa tôi, tôi không phải là kẻ ngốc. Vừa nãy ánh mắt của cô đã trốn tránh, biểu cảm của cô khác thường, còn có cả sự xấu hổ không nói được thành lời nữa, vậy nên, cô đừng có nói với tôi là không xảy ra chuyện gì.”
Bàn tay Tư Đồ Không siết vai Liễu Ảnh không ngừng dùng thêm lực, anh ta biết làm như vậy sẽ làm đau cô nhưng lại không hề thả lỏng, giờ phút này thật sự anh ta đã quá căm hận rồi.
“Tư Đồ Không, rốt cuộc anh muốn một đáp án thế nào, có phải anh muốn nghe thấy tôi nói tôi và anh ta thật sự đã xảy ra gì đó thì anh mới bằng lòng không?” Lúc này Liễu Ảnh có hơi tức giận, nhưng cũng thấy hơi bất lực, cô và Tư Đồ Không đã ở cạnh nhau năm năm nhưng giữa hai người lại không hề có chút lòng tin nào.
Đương nhiên, trong mối quan hệ giữa cô và Tư Đồ Không, hai người cũng không cần lòng tin làm gì.
“Cô và anh ta thật sự đã…” Hơi thở của Tư Đồ Không ngưng trệ, anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng chìm xuống rồi hình như rơi vào một vực thẳm không đáy.
Anh ta không dám nghĩ tới tình huống đó và cũng không muốn nghĩ tới tình huống đó.
“Tư Đồ Không, hiệp ước giữa chúng ta đã kết thúc rồi, tôi ở bên cạnh ai không liên quan gì đến anh.” Vừa nãy Liễu Ảnh đã giải thích rồi nhưng rõ ràng là anh ta không tin, hiện giờ anh ta còn cho rằng cô và Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện gì đó.
Nếu trong lòng anh ta đã cho là như thế, vậy thì cô có nói gì cũng vô dụng. Cô hiểu Tư Đồ Không là người thế nào, con người anh ta độc đoán, chuyên quyền như vậy nên bây giờ cô có giải thích thế nào cũng đều vô ích.
Cô cũng lười không muốn giải thích, dù sao thời hạn năm năm giữa bọn họ cũng đã kết thúc, cô muốn rời đi nhưng anh ta lại không cho.
Mấy ngày hôm nay cô luôn tìm cách để rời đi, nếu làm như vậy mà cô có thể đi được thì cũng tốt.
Dù sao về sau hai người cũng chẳng còn qua lại gì với nhau, giải thích rõ ràng cũng không có tác dụng gì cả.
“Vậy là, cô và anh ta thật sự ở bên nhau, vừa rồi hai người thật sự đã ngủ với nhau.” Tư Đồ Khôn nghiến răng nghiến lợi mà nói, tiếng nghiến răng của anh ta vang lên rất rõ. Bàn tay đang để ở bả vai của Liễu Ảnh từ từ di chuyển tới cổ cô, rõ ràng là anh ta có ý định muốn bóp chết cô.
“Tôi đã nói rồi, thời hạn năm năm giữa chúng ta đã kết thúc, vậy nên chuyện của tôi không liên quan gì tới anh nữa.” Liễu Ảnh cũng cảm nhận được bàn tay của Tư Đồ Không di chuyển tới cổ mình và cả sát ý lúc này của anh ta.
Thực ra Liễu Ảnh cũng sợ, nhưng cô không muốn khuất phục như vậy. Lúc đầu cô đã giải thích rồi, là chính anh ta không tin, nếu anh ta đã không tin thì cô cũng không giải thích nữa.
Hơn nữa thỏa thuận giữa bọn họ đã đến hạn, cô thật sự muốn hoàn toàn rời khỏi Tư Đồ Không, không còn liên quan gì tới anh ta nữa. Năm năm trước anh ta cũng đã nói rõ với cô, cách giải quyết tốt nhất giữa cô và Tư Đồ Không là tách hẳn hai người ra khỏi nhau.
Cô không hiểu vì sao Tư Đồ Không không cho cô rời đi nữa, theo lý mà nói anh ta không phải là người nói lời không giữ lời, hơn nữa anh ta cũng sắp sửa kết hôn rồi. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ kết thúc vừa hay lại không làm lỡ chuyện của anh ta, không phải như vậy rất tốt sao, tốt với anh ta, cũng tốt với cô. Cô chẳng thể hiểu nổi, một chuyện vốn dĩ đang tốt đẹp như vậy tại sao cứ phải làm ầm ĩ lên thế này cơ chứ?
Anh ta cũng sắp sửa kết hôn rồi, mối quan hệ giữa hai người bọn họ kết thúc vừa hay lại không làm lỡ chuyện của anh ta.
Không phải như vậy rất tốt sao, tốt với anh ta, cũng tốt với cô. Cô chẳng thể hiểu nổi, một chuyện vốn dĩ đang tốt đẹp như vậy tại sao cứ phải làm ầm ĩ lên thế này cơ chứ?
“Sao thế? Muốn vội cùng Bùi Dật Duy sánh bước bên nhau à?” Giọng nói của Tư Đồ Không vào lúc này lạnh lẽo tới run người, bàn tay chậm rãi vuốt lên cổ cô: “Trừ khi tôi chết.”
Cô muốn ở bên Bùi Dật Duy, trừ khi anh ta chết rồi không nhìn thấy nữa, nếu không thì tuyệt đối không có chuyện đấy đâu.
Không, cho dù anh ta có chết, anh ta cũng kéo cả cô theo, sẽ không để cô được ở bên Bùi Dật Duy.
Trong từ điển của Tư Đồ Không chưa bao giờ có từ nào là buông tay cả, càng không có cái lý luận chó má rằng đã thích ai thì phải tác thành cho người đó.
Nếu anh ta đã thích, thì nhất định sẽ giữ cô lại bên cạnh mình!
Liễu Ảnh sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn anh ta: “Vậy là, thỏa thuận của chúng ta đã tới hạn nhưng anh vẫn không để tôi đi, hóa ra là vì Bùi Dật Duy sao?”
Liễu Ảnh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên Tư Đồ Không không để cho cô đi là cái lần cô tới bệnh viện thăm Bùi Dật Duy. Lúc đó anh ta biết là cô đi thăm Bùi Dật Duy, hình như cũng biết rằng trong thâm tâm cô vẫn luôn thích Bùi Dật Duy.
Ra là anh ta vì điều này mà không để cho cô đi ư?
Là vì không cam lòng à? Bởi vì cảm thấy cô thích người khác, cô đi thăm người đàn ông khác, động chạm tới lòng tự tôn của anh ta sao?
Với tính cách đó của anh ta thì chuyện này cũng rất có thể đấy.