Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1714

Hàn Nhã Thanh thành thật nói, lần này cô đã không còn che giấu nữa, có đôi khi cô tỏ ra mình không để tâm nhưng đó chỉ là bởi cô không xác định được Dương Tầm Chiêu có tình cảm với những người phụ nữ đó hay không, cô thấy bản thân mình không cần phải lo lắng không yên, nếu thực sự cẩn thận tìm hiểu tình cảm này thì chắc chắn cô sẽ ghen tị, sẽ tức giận, nếu nghiêm trọng thì có thể cô còn phát điên lên được, nhưng Dương Tầm Chiêu lại chưa từng để những người phụ nữ đó trong lòng, nên họ càng sẽ không trở thành mối đe dọa với cô, cô vốn chẳng cần bận tâm thì sao có thể nói đến chuyện bản thân phải ra tay cơ chứ?

Dương Tầm Chiêu không tin lắm, Hàn Nhã Thanh cọ lên người anh: “Anh nghĩ gì đấy hả! Những người phụ nữ đó còn không lại gần anh được thì em cần bận tâm sao? Cần để ý sao? Trong mắt em, họ chỉ là không có chuyện gì nên kiếm chuyện thôi, thậm chí còn đang tự rước lấy nhục vào thân, chỉ cần anh không để ý đến họ thì em cũng không cần phải bận lòng nữa rồi.”

Dương Tầm Chiêu mím môi, có phải là anh đã quá tự giác hay không? Hay là hôm nào anh sẽ để Hàn Nhã Thanh phải ghen, để cho cô trải nghiệm được cảm nhận trước kia của anh?

Nhưng chỉ chớp mắt thôi anh đã lắc đầu ngay, tình cảm của họ không thể chịu nổi sức ép như vậy, hơn nữa rảnh rỗi kiếm chuyện như vậy không thể được, Hàn Nhã Thanh không dễ gì mới nguyện ý bày tỏ tình cảm với anh, chẳng lẽ bản thân lại tự phá hỏng hay sao? Anh không thể dễ dàng tha thứ được.

Dương Tầm Chiêu cảm thấy dường như mấy ngày nay anh đã đổi vận rồi vậy, chuyện tình cảm càng ngày càng thuận lợi, Hàn Nhã Thanh cũng càng ngày càng đối xử tốt với anh!

Anh thầm thấy đắc ý rồi cười dịu dàng với Hàn Nhã Thanh: “Nhã Thanh, cảm ơn em! Có lẽ là anh không thể nào hiểu được tình cảm mà em nói ngay được, nhưng anh sẽ thử hiểu nó, sẽ tin tưởng vào tình cảm giữa chúng ta. Anh không biết rốt cuộc em thích bao nhiêu người, nhưng điều quan trọng là em nhất định phải thích một mình anh, cũng chỉ được yêu mình anh thôi! Em không được dành tình cảm này cho người khác đâu đấy!”

Dương Tầm Chiêu nói đầy bá đạo, nhưng một người ngày thường có thể cố tình gây sự độc đoán, hiện giờ ấm áp lại càng có vẻ đặc biệt dụng tâm, Hàn Nhã Thanh chỉ cảm nhận được sự thâm tình của Dương Tầm Chiêu thôi, còn những thứ khác đều đã bị cô lờ đi cả rồi.

“Từ lúc em ở bên anh, em đã chỉ yêu một mình anh thôi.”

Hàn Nhã Thanh dịu dàng nói, trải qua bao trắc trở, bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau.

“Ừ!”

Dương Tầm Chiêu trầm giọng xuống, anh hôn Hàn Nhã Thanh, nụ hôn dịu dàng mà quyến luyến.

Đêm nay vẫn còn rất dài…

Buổi tối, Mặc Thành nói chuyện điện thoại với Đường Thấm Nhi xong thì trực tiếp cho người xử lý Trịnh Hùng, tên này là nguyên do xảy ra không ít chuyện, cho dù giải quyết xong trong lòng vẫn không thoải mái. Nghĩ tới thân phận của Đường Thấm Nhi, anh ta muốn nhân tiện thăm dò một chút ý tứ của thành chủ lúc này, bèn trở về chỗ ở.

Không ngờ vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa, còn có tiếng cười hớn hở của quản gia Trọng, giọng của Trương Minh Hoàng cũng thi thoảng vang lên, bên trong vui vẻ náo nhiệt, Mặc Thành còn nghi ngờ mình đi nhầm chỗ, suýt nữa định ra ngoài vào lại.

Nhưng quản gia Trọng đã nhanh mắt chú ý tới Mặc Thành, gật đầu hớn hở hô lên: “Sao hôm nay Thành thiếu chủ lại về thế?”

Quản gia Trọng mặt mày khoan khoái, vô cùng hiền từ, Mặc Thành có cảm giác mình đang thấy một quản gia Trọng giả vậy, không phải bình thường người này rất nghiêm khắc sao? Từ khi nào lại nhìn người khác với vẻ mặt ôn hòa như vậy? Gặp ma rồi à?

Mặc Thành đi vào, Trương Minh Hoàng nói với anh ta: “Nào, nào, vừa hay chơi cùng Vũ Kỳ và Minh Hạo một lát, già rồi, không so được với năng lượng của bọn chúng, chơi một buổi chiều đã thấy mệt.”

Mặc Thành nghi ngờ mấy người mình gặp hôm nay đều là giả mạo hết rồi, ai cũng cười ha hả, quản gia Trọng thì trông hiền từ, Trương Minh Hoàng lại cảm thấy già yếu, hôm nay anh ta tới nhầm chỗ sao?

Nhưng tại sao trông y hệt nhau mà vẻ mặt lại “đáng sợ”như vậy!

“Chào chú ạ.”

Vũ Kỳ chào hỏi trước, cô bé không nhịn được mà cảm thán: “Uầy! Lại là một chú đẹp trai!”

Mặc Thành sững sờ ngay tại chỗ, cô bé này đáng yêu thật đấy, trắng trẻo hồng hào, đôi mắt sáng rực, lúc nhìn người khác cứ luôn cười tủm tỉm, như muốn khắc sâu nụ cười ấy vào lòng người ta chỉ trong nháy mắt, quan trọng là giọng nói của cô bé thật dễ nghe! Mặc Thành biết mình đẹp trai, bình thường không ít phụ nữ vây quanh, nhưng được một cô bé khen ngợi khiến anh ta vô cùng thỏa mãn! Bởi vì tâm tư của trẻ con là đơn thuần nhất, lời khen của chúng hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không có ý định lấy lòng, không mang theo bất kỳ mục đích gì cả.

Mặc Thành lại nhìn bé trai yên lặng ở bên cạnh, cũng xinh đẹp như vậy, như một búp bê tinh xảo, hai đứa đứng cạnh nhau giống hệt một đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn vui tai vui mắt. Thứ duy nhất không đẹp có lẽ là vẻ mặt lạnh như băng của bé trai kia. Mặc Thành thầm nghĩ, vẫn còn là trẻ con, giả vờ lạnh lùng làm gì chứ.

“Chào chú ạ.”

Đường Minh Hạo bình tĩnh lên tiếng. Cậu bé luôn rất lịch sự, chỉ là quá lạnh lùng khiến người ta không để ý, thêm cả Vũ Kỳ đứng bên cạnh lại quá hoạt bát, làm Đường Minh Hạo trở nên vô cùng trầm mặc, giống như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK