CHƯƠNG 1466: TÔI CÓ THỂ TỪ CHỐI KHÔNG? (2)
Hơn nữa còn bị vả cực kỳ đau, họ không thất bại trong kế hoạch của mình mà rõ ràng là kế hoạch còn chưa thực hiện thì đã chết.
Ngay từ đầu họ đã bị bại lộ, kế hoạch còn chưa tiến hành đã bị cô chủ nhà họ Đường, nếu không khi anh ta nỗ súng cô Đường cũng không cười với anh ta.
Mà anh ta bị nụ cười đó làm cho loá mắt, đầu óc cũng mụ mị, vô thức liếc nhìn Tiểu Cửu, sau đó đã khiến tất cả mọi người bị bại lộ.
Bây giờ anh ta bị cô Đường vẫy như gọi chó con, lại không thể không ngoan ngoãn qua đó, tâm trạng cậu Hàn lúc này thật sự là khó mà một lời nói hết.
Sau khi cậu Hàn gửi tin nhắn xong thì xoá lịch sử ngay, sau đó từng bước từng bước chậm rãi bước tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, đứng thẳng người, nở nụ cười thật tươi với cô.
Sư phụ nói giơ tay không đánh mặt người đang cười, hơn nữa vừa nãy chỉ vì nụ cười của cô cả Đường nên anh ta mới hoảng hồn khiến kế hoạch thắt bại, vì thế cậu Hàn cảm thấy cứ cười trước đã rồi nói.
Hàn Nhã Thanh sững sờ trước nụ cười nịnh nọt quá rõ ràng của cậu Hàn, sau đó chán ghét rời mắt đi chỗ khác.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chắc chắn người phía sau là một tên có vấn đề về nào nên mới tìm người cũng có vấn đề về não. Nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt này cực kỳ giống tên ngốc, muốn làm loạn tới mức nào đây?
Cậu Hàn cũng được coi là người tỉnh ý, đương nhiên nhìn ra Hàn Nhã Thanh không thích, anh ta lập tức sửng sốt, rõ ràng mình cười đẹp trai như thế sao cô lại ghét bỏ? Vô lý, thực sự vô lý.
Tiểu Cửu nhìn cậu Hàn sau đó cũng nhanh chóng di dời tầm mắt, coi như không nhìn thấy.
Thiếu niên ngoan ngoãn ngông cuồng càn quấy vừa nãy đã hoàn toàn ngây người, thì ra cậu Hàn cũng bị vạch trần?
Xem ra cậu Hàn đã sớm bị bại lộ, nếu không cô Đường cũng không vẫy cậu Hàn lại như thề.
Bình thường cậu Hàn rất ngông nghênh kiêu ngạo, nhát là khi bắt nạt cậu ta, đúng là người thân cũng không nhận ra. Nhưng bây giờ cô Đường chỉ nhẹ nhàng vẫy tay mà cậu Hàn đã lon ton chạy tới như một con chó.
Đây còn là cậu Hàn mà cậu ta biết không?
Mặc dù cậu Hàn cũng bị bại lộ, kế hoạch của họ hoàn toàn thất bại, nhưng tâm trạng Thiếu niên ngoan ngoãn lại tốt một cách khó hiểu, một ngày nào đó nhìn thấy cậu Hàn như thế này có thể không vui sao?
Chuyện này cậu ta có thể bốc phét với đám bạn cả năm đó!
“Thắm Nhi, chuyện này là thế nào? Bọn họ là ai?” Phạm My sững sờ, những người này là ai? Chuyện này là thế nào?
Nếu nói những người này đến vì Thanh Thanh, nhưng nhìn họ lại không giống như định làm hại cô, hơn nữa Phạm My cảm thấy dường như họ đều sợ Thanh Thanh, rất nghe lời cô.
“Trong mấy người, ai nói đây?” Bây giờ đừng nói là Phạm My mà ngay chính Hàn Nhã Thanh cũng mờ: mịt, cho dù cô có thông minh hơn nữa cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Nếu tôi không nói thì thế nào?” Cậu Hàn biết rõ tình thế lúc này rất bát lợi cho bọn họ, vậy nên quyết định nhây được thì cứ nhây trước đã, nếu không lát nữa muốn nhây cũng không nhây được.
Hàn Nhã Thanh hờ hững liếc nhìn anh ta sau đó nhìn viện trưởng, nói rất nghiêm túc: “Viện trưởng, bệnh viện chúng ta có cách chết không đau không? Vừa nhanh, động tĩnh lại nhỏ, thần không biết quỷ không hay, cũng khá ổn.”
Viện trưởng sửng sốt, cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, gây ra án mạng sao? Lại còn muốn giết người trong bệnh viện của họ?
“Có, có ạ.” Viện trưởng không chắc cô Đường có nói thật không, chỉ cảm thấy sợ rằng chuyện hôm nay sẽ bị làm lớn.
“Không, không phải chứ? Nước Z là một quốc gia có pháp quyền, giết người là phạm pháp.” Cậu Hàn sửng sốt, anh ta chỉ muốn nhây chút thôi, không ngờ lại phải trả cái giá này.
“Anh chắc chắn các anh là người nước Z? Nước Z không cho phép cá nhân sử dụng súng, hay là để tôi báo cảnh sát nhé.” Mặc dù khoảng cách vừa rồi hơi xa, nhưng Hàn Nhã Thanh liếc mắt đã nhận ra anh ta cầm súng thật, chỉ là cô không biết trong đó có đạn hay không.
“Không cần tàn nhẫn vậy chứ? Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.” Cậu Hàn sợ hãi, báo cảnh sát?
Đùa gì vậy? Cậu Hàn làm nhiệm vụ bị thất bại thì thôi, còn phải đến đồn cảnh sát, nếu nói chuyện này ra ngoài thì cậu Hàn anh ta có còn cần mặt mũi nữa không?
“Từ từ nói sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, hơi nhướng mày, cô rất nghi ngờ vấn đề cần trao đổi của anh ta.
“Từ từ nói, từ từ nói, có gì thì từ từ nói, cô muốn hỏi gì?” Cậu Hàn gật đầu thật mạnh, tốc độ ấy trông có vẻ rất thành khẩn.
Tiêu Cửu vô thức lùi ra xa một bước, cô ta muốn giả vờ không quen biết cậu Hàn.
“Vậy nói đi, các anh là ai?” Thái độ Hàn Nhã Thanh rất nghiêm túc, cô nhìn cậu Hàn quyết định tạm thời tin tưởng anh ta, vậy nên bắt đầu hỏi câu đầu tiên.
Cậu Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh rồi chớp mắt, vô tội đáp: “Vấn đề này không thể nói.”
Hàn Nhã Thanh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đến thân phận cũng không thể nói thì chân thành cái con khi, cô là đầu đất mới tin anh ta.
Hàn Nhã Thanh đã lười nói nhảm với anh ta.
Cậu Hàn mỉm cười nhìn Hàn Nhã Thanh, dáng vẻ vẫn rất chân thành: “Cô hỏi tiếp đi, vấn đề này không thể nói, cô cứ hỏi, nếu trả lời được câu nào tôi sẽ nói.”
Hàn Nhã Thanh là người rất bình tĩnh mà giờ phút này cũng muốn đá anh ta, con mẹ nó, cô biết được anh ta không thể nói gì, nói được gì?
Hàn Nhã Thanh nhìn Tiểu Cửu, lúc này Tiểu Cửu rất ngoan ngoãn, nhưng vừa nhìn là biết là kiểu mềm cứng đều không chịu, chắc chắn không hỏi được gì, vừa rồi cô ta rất kín miệng.
Hàn Nhã Thanh lại nhìn Thiếu niên ngoan ngoãn ngông cuồng càn quấy trước mặt, khuôn mặt thiếu niên sạch sẽ, đẹp trai, ngây thơ, đôi mắt vô cùng trong trẻo.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến những lời ngông cuồng lúc trước của cậu ta thì không muốn hỏi nữa.
Rốt cuộc những người này là ai?
Họ muốn làm gì?
“Thắm Nhi, họ không nói gì cả, bây giờ phải làm sao?” Phạm My cũng nhìn ra được muốn mấy người này nói ra sự thật rất khó.
“Nhốt người trước đã, sau đó tìm mấy người tra khảo, ngày nào chưa nói thì tiếp tục tra khảo, tra đến khi nào nói thì thôi. Con không vội, con có rất nhiều thời gian từ từ hành hạ họ.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh nhìn ra được mấy người này không có địch ý với mình, cũng không muốn hại cô, nhưng rất rõ ràng họ nhằm vào cô mà đến, họ đến có mục đích.
Hàn Nhã Thanh không thể thả người đi, cũng không thể cứ thế cho qua!
Dù thế nào cũng phải tra rõ mọi chuyện, nếu không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
“Không, không phải chứ? Tàn nhẫn vậy sao?” Sắc mặt cậu Hàn thay đổi, cuối cùng cũng không nhây nỗi nữa, anh ta thật sự không ngờ cô Đường lại chơi chiêu này.
Cậu Hàn biết Mặc Thành vẫn còn kế hoạch B, thậm chí còn có cả kế hoạch C để dự phòng, vậy nên anh ta muốn kéo dài thời gian chờ Mặc Thành thực hiện kế hoạch B.
Chắc chắn cô Đường cũng không nghĩ đến kế hoạch của họ thất bại sẽ còn kế hoạch khác, lúc này tất cả bọn họ đều đã rơi vào tay cô Đường, đương nhiên cô ấy sẽ thả lỏng cảnh giác, rất có lợi cho việc thực hiện kế hoạch B của Mặc Thành .
Hy vọng Mặc Thành có thể thành công ngay, nếu không có thể bọn họ sẽ thật sự bị nhốt!
Đương nhiên muốn thật sự bắt giữ máy người họ rất khó, nhưng máy chốt là bây giờ họ không thể trồn, phải ngoan ngoãn chịu nhốt.
Lúc này cậu Hàn đang thầm cầu nguyện trong lòng cho kế hoạch B của Mặc Thành thành công!
Nhưng cậu Hàn không biết kế hoạch B của Mặc Thành , nếu không chưa biết chừng anh ta còn có thể phối hợp nội ứng ngoài hợp với Mặc Thành .
Đương nhiên trước đó cậu Hàn chưa bao giờ nghĩ kế hoạch của mình sẽ thất bại, anh ta lại càng không ngờ mình sẽ bị bắt, vậy nên đương nhiên không có kế hoạch nội ứng ngoài hợp!
“Cô gái xinh đẹp, tôi không cùng nhóm với họ, tôi không quen biết họ, cũng không liên quan gì đến họ.”
Thiếu niên ngoan ngoãn ngông cuồng càng quấy lúc trước liên tục tỏ thái độ, vạch rõ giới hạn, cậu ta không muốn bị nhốt, còn bị thẩm vấn mỗi ngày.
Vậy chỉ bằng giết cậu ta luôn!
Cậu Hàn đảo mắt nhìn cậu ta với vẻ lạnh lùng, ánh mắt đó như đang nhìn một tên ngốc.
Người thông minh như cô Đường sẽ tin lời nói vớ vẫn ngu ngốc của cậu ta sao? Trong cái đầu nhóc quỷ của cậu ta toàn là nước à?
Tiểu Cửu cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Tân, bình thường Tiểu Tân là nhóc quỷ, nhưng lúc này liệu có phải Tiểu Tân đã suy nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi không?