CHƯƠNG 36: TRÒ HAY CÒN Ở PHÍA SAU
“Tôi dặn người điều tra video lúc trước, phát hiện trước đó có người trộm lẻn vào phòng làm việc, chúng tôi đã bắt lấy tên đó, tên đó thừa nhận video là do hắn phát ra.” Quản lí khách sạn bảo người dẫn một người đàn ông lên, người đàn ông đó vừa xấu vừa gầy, vẻ mặt đáng khinh.
Ông cụ Hàn nhướn mày, chuyện này tra quá thuận lợi, chỉ sợ không phải là chuyện tốt.
Trong đại sảnh, những người khác cũng nhìn người đàn ông đó, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chuyện thế này, từ trước đến nay vẫn làm người khác cảm thấy hứng thú.
“Vì sao anh muốn phát video đó ra, là ai bảo ai đưa ra?” Không đợi Ông cụ Hàn tỏ thái độ, Lưu Vân đột nhiên tức giận đặt câu hỏi: “Là ai bảo anh hãm hại cô cả Hàn ?”
Lời Lưu Vân nghe giống như suy nghĩ cho Hàn Nhã Thanh , nhưng dụng ý thực sự cũng chỉ có chính bà ta biết.
“Video là tôi truyềnra, nhưng không có ai sai khiến tôi.” Người đàn ông kia rất lưu loát, hắn trả lời rất nhanh, cũng rất rõ ràng.
Đôi mắt Ông cụ Hàn ẩn chứa ý lạnh, muốn ngăn cản Lưu Vân , nhưng Lưu Vân nhanh hơn, hỏi ra câu tiếp theo: “Vậy video đó anh lấy từ đâu ra?”
“Là tự tôi quay.” Người đàn ông kia trả lời nhanh hơn, dường như sợ bị ai khác ngăn cản.
Ông cụ Hàn hiểu rõ trong lòng, giờ phút này tiếp tục ngăn cản đã vô ích, nhưng khi nhìn về phía Lưu Vân, trong đôi mắt ông thêm lạnh lùng hơn nữa, xem ra việc hôm nay không thoát khỏi liên quan với bà ta.
“Tự anh quay ư? Lời này của anh có ý gì? Sao anh quay được video như vậy?” Lưu Vân cố ý giả vờ thành vẻ mặt tức giận: “Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có nói lung tung.”
“Tôi không nói lung tung, video này tôi quay bảy năm trước, khi đó tôi với Hàn Nhã Thanh là người yêu, video này được quay lúc ấy, nhưng bây giờ sau khi Hàn Nhã Thanh trở về muốn bỏ tôi đi, không để ý tới tôi, tôi tức quá, mới phátvideo này ra.” Người đàn ông đó nói xong dừng một lúc, đột nhiên quay về phía Hàn Nhã Thanh, hung tợn quát: “Hàn Nhã Thanh , cô mười bảy tuổi đã đi theo ông đây, buổi tối mỗi ngày cô đều ở chungvới tôi quay không ít video như thế, lúc ấy cô cũng tự nguyện”
Mấy câu ngắn ngủi người đàn ông nói, cũng rõ ràng biểu đạt ra ba tin tức mấu chốt.
Thứ nhất, ngay lúc Hàn Nhã Thanh mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, thứ hai, mỗi buổi tối Hàn Nhã Thanh đều ở cùng với tên đó làm chuyện ấy, thứ ba, chuyện lúc ấy quay video, chính Hàn Nhã Thanh đồng ý rồi.
Một tin trong đó, đều đủ để hủy hoại Hàn Nhã Thanh, huống chi là có ba tin.
“Cậu biết nên làm thế nào rồi đấy.” Dương Tầm Chiêu đột nhiên chuyển mắt nhìn về phía cậu năm Tào, trong đôi mắt lạnh chứa sát ý khiến người ta kinh hãi.
“Anh ba yên tâm, cơn tức này, em nhất định sẽ đòi lại thay cô cả.” Cậu năm Tào ngẩn người, khóe môi lập tức mang thêm ý cười ngấm ngầm, người xấu xa như thế, đúng là nên dạy dỗ, nhưng có thể khiến anh ba chủ động mở miệng như thế, việc này đúng là thú vị.
Dương Tầm Chiêu không biết có phải nghe được ý ám chỉ trong lời Cậu năm Tào không, cũng không đáp lại, đôi mắt lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh trong đại sảnh.
Hàn Nhã Thanh vẫn lẳng lặng đứng, bất động, không nói câu nào, như bị dọa cho đờ ra.
“Thanh Thanh, đừng sợ, có chuyện gì cứ từ từ nói.” Lưu Vân đi đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, giả vờ vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong đôi mắt bà ta rõ ràng mang theo ý cười đắc thắng.”
“Cháu không sợ.” Hàn Nhã Thanh nâng mắt nhìn về phía Lưu Vân, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó rất nhạt, nhưng lại như có sự yêu dã độc chết người.
Đối diện nụ cười đó của cô, Lưu Vân đột nhiên cảm giác sau lưng phát lạnh, có một sự kinh hoàng rung rợn..
Lúc này, Lưu Vân đứng ở trước mặt Hàn Nhã Thanh, chặn ánh mắt mọi người, nên trừ Lưu Vân ra, không ai nhìn thấy nụ cười trên mặt Hàn Nhã Thanh, đến cả Dương Tầm Chiêu cũng không nhìn thấy.
“Trò hay còn ở phía sau, chúng ta cứ từ từ xem, không vội.” Hàn Nhã Thanh tới gần bên tai Lưu Vân, khóe môi khẽ cong, từng chữ trong câu nói chậm rãi truyền vào trong tai Lưu Vân.
Cơ thể Lưu Vân cứng đờ, đột nhiên cảm nhận được sự sợ hãi không thể khống chế.