Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 837: BUỔI HẸN KINH HỒN (1)

“Anh cả, anh đợi em một lát, em sắp xong rồi.” Nghe nói Đại vương tử muốn gọi người đến mở cửa, Lâm Bối vội lên tiếng ngăn cản.

“Em rốt cuộc đang làm gì? Mở cửa cần phiền phức như thế sao? Mau ra mở cửa, em còn không mở cửa anh lập tức gọi người đến mở cửa.” Giọng nói uy hiếp của Đại vương tử lại truyền vào.

“Không được, không thể gọi người đến.” Lâm Bối hít một hơi, lời này giọng của cô tương đối thấp, mà cô lúc này đang ở trong phòng tắm.

Âm lượng này của cô, Đại vương tử ở bên ngoài rõ ràng không nghe được, nhưng Đường Lăng ở trong phòng chắc chắn nghe thấy.

Đường Lăng đứng dậy, đi đến bên cửa, khi Đại vương tử muốn gọi người đến thì mở cửa ra.

Đại vương tử thấy cửa phòng cuối cùng đã mở ra, mau chóng nhìn qua, khi nhìn thấy Đường Lăng, trực tiếp sững ra: “Sao lại là anh? Anh sao lại ở đây? Lâm Bối đâu?”

Đương Lăng không có trả lời anh ta, chỉ đứng ở cửa, tay chống lên cửa, rõ ràng cũng không có ý muốn để Đại vương tử bước vào.

“Đường Lăng, anh tại sao lại ở trong phòng của Lâm Bối? Anh tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi?” Đại vương tử nhìn Đường Lăng, mắt rõ ràng nheo lại, nhiều thêm vài phần khí tức nguy hiểm.

“Tôi cần giải thích cho anh cái gì?” Đường Lăng căn bản không thèm quan tâm đến sự tức giận của anh ta, chỉ rất thản nhiên đáp lại một câu.

Anh ta dùng cái gì để giải thích cho Đại vương tử!

“Tránh ra, để tôi vào.” Sắc mặt của Đại vương tử rõ ràng tối sầm, sau đó dùng sức đẩy cửa, muốn đẩy cửa phòng bước vào.

Nhưng, Đại vương tử đẩy, lại không đẩy được, Đường Lăng giống như rất tùy ý giữ cửa, trông giống như không có dùng bao nhiêu sức, nhưng Đại vương tử lại không đẩy cửa phòng ra được.

“Đường Lăng, anh có ý gì?” Trong mắt của Đại vương tử rõ ràng xuất hiện ý lạnh: “Đây là phòng của Lâm Bối, anh cản tôi? Anh muốn làm gì?”

Lúc này, Lâm Bối ở trong phòng tắm tự nhiên nghe thấy đối thoại giữa hai người, cô không ngờ Đường Lăng lại đi mở cửa.

Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, Đường Lăng lúc này mở cửa, mới cản được anh cả gọi người đến, mới giúp cô tránh được nguy cơ có khả năng bại lộ.

Nếu như anh cả thật sự gọi người đến mở cửa, nếu như đến lúc đó cô còn chưa xử lý xong, bị người ngoài nhìn thấy dáng vẻ của cô, cô có khả năng bị lộ, vậy thì thật sự phiền phức.

Đường Lăng nghe ra Đường Lăng lúc này cố tình cản Đại vương tử, cho nên, động tác của cô không ngừng tăng nhanh.

Chỉ là, lúc này cô quá khẩn trương, cho nên quấn thật sự không thuận lợi, có điều, may mà cô cũng đã quấn xong rồi, ít nhất mặc đồ ngủ, từ bên ngoài nhìn không ra được sự khác thường gì.

Lâm Bối soi gương kiểm tra, không có phát hiện sơ hở gì, lúc này mới đẩy cửa phòng tắm ra, đi ra ngoài.

“Anh cả, anh làm gì thế?” Lâm Bối trực tiếp đi ra chỗ cửa phòng, nhìn Đại vương tử, lông mày của Lâm Bối hơi nhíu lại.

“Lâm Bối, Đường Lăng tại sao lại ở trong phòng của em? Anh ta còn cản anh, không cho anh vào, có chuyện gì?” Đại vương tử nhìn thấy Lâm Bối đi tới, rõ ràng hơi ngây ra.

“Bởi vì tối qua em đã hẹn phóng viên, giúp anh Đường làm rõ chuyện của anh ta, cho nên anh Đường sáng nay đến cảm ơn em.” Lâm Bối đầu tiên giải thích chuyện Đường Lăng tại sao xuất hiện ở trong phòng của cô vào lúc này.

Không thể không nói, lời giải thích lúc này của Lâm Bối rất hợp tình hợp lý.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Chỉ là, rất hiển nhiên Đại vương tử không có tin, trên mặt của anh ta rõ ràng mang theo sự nghi ngờ.

“Nếu không thì sao?” Lâm Bối ngước mắt, liếc nhìn Đại vương tử, lông mày hơi nhướn lên: “Nếu không anh cả cảm thấy còn có thể có chuyện gì?”

“Nhưng, tối qua em đã nói dối, em…” Đại vương tử nghĩ đến tin tức hôm qua xem được, đôi mắt hơi nheo lại.

“Anh cả, những chuyện này không quan trọng, bây giờ chuyện của anh Đường đã giải quyết rồi, chúng ta có thể trở về rồi.” Lúc này, Lâm Bối chỉ muốn mau chóng trở về, rời khỏi nơi này, cũng cách xa Đường Lăng ra.

Đường Lăng nghe thấy lời của cô, mắt hơi lóe lên, khóe môi hơi nhếch lên, cô muốn rời khỏi như vậy, sợ là không quá khả năng.

“Không chơi thêm hai ngày nữa sao?” Đại vương tử vốn dĩ nghi ngờ giữa Lâm Bối với Đường Lăng có chuyện gì không nói cho người khác được, bây giờ thấy Lâm Bối khẩn trương muốn rời khỏi như vậy, anh ta cảm thấy có khả năng là anh ta nghĩ nhiều rồi.

Nếu như Lâm Bối thật sự có gì với Đường Lăng, chắc sẽ không vội rời khỏi như thế đâu?

“Anh cả, trong nước còn rất nhiều chuyện đợi anh xử lý.” Mắt của Lâm Bối lóe lên, lúc này ý tứ trong lời nói này của cô có thể nói là không thể rõ ràng hơn được nữa.

Bọn họ nên trở về rồi, hơn nữa càng nhanh càng tốt.

“Cũng đúng.” Đại vương tử khẽ đáp: “Trong nước quả thật có nhiều việc cần anh đi xử lý, có điều có gấp hơn nữa, cũng không gấp vào lúc này, chúng ta hôm nay vẫn có thể chơi một ngày, ngày mai thì trở về.”

Lâm Bối bây giờ chỉ muốn lập tức rời khỏi, nhưng lời của Đại vương tử cũng nói rõ ràng như vậy rồi, cô cũng không đành nói nhiều gì nữa.

Chẳng qua chỉ nhiều thêm một ngày, chắc cũng không có gì đâu?

Hơn nữa, cô cũng bắt buộc phải nghĩ cách để Đường Lăng từ bỏ suy nghĩ lấy cô.

Nhưng xem ý tứ của Đường Lăng giống như đã hạ quyết tâm rồi, cho nên Lâm Bối biết, muốn khiến Đường Lăng thay đổi chủ ý khả năng sẽ rất khó.

Nhưng, có khó hơn nữa cô cũng bắt buộc phải làm như thế.

Sau khi Đại vương tử với Đường Lăng rời khỏi, Lâm Bối một mình ngồi ở trong phòng, cô đột nhiên nghĩ được một cách có thể khiến Đường Lăng thay đổi chủ ý.

Buổi chiều, Lâm Bối nói không có nghỉ ngơi tốt, ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên không có ra ngoài.

Buổi chiều, Lâm Bối tìm được số điện thoại của Dương Tầm Chiêu, sau đó gọi điện cho Dương Tầm Chiêu.

“Alo, ai vậy?” Điện thoại đổ chuông vài tiếng, đầu bên kia Dương Tầm Chiêu nghe máy, giọng nói của anh vẫn lạnh lẽo như mọi khi.

“Anh Dương, xin chào, tôi là Lâm Bối – Tiểu vương tử nước D.” Lâm Bối trước tiên tự giới thiệu mình.

“Tiểu vương tử nước D? Có chuyện gì?” Dương Tầm Chiêu nghĩ đến chuyện trước đó Tiểu vương tử nước D giúp Đường Lăng thanh minh, ngữ khí ngược lại không có lạnh lẽo như thế nữa.

“Anh Dương, chúng ta có thể gặp mặt không? Tôi có vài chuyện muốn nói với anh.” Lâm Bối rất khách khí đưa ra lời mời.

“Nói với tôi? Tiểu vương tử có gì muốn nói với tôi?” Lông mày của Dương Tầm Chiêu hơi nhíu lại, Tiểu vương tử có gì để nói với anh chứ?

Tiểu vương tử muốn nói cũng nên là nói với Đường Lăng!

Khi Dương Tầm Chiêu nói lời này, ngước mắt lên, liếc nhìn Hàn Nhã Thanh đang đứng ở trước mặt anh.

Nhã Thanh vừa nói với anh, Tiểu vương tử đó chắc là con gái, một cô gái hẹn anh ra ngoài nói chuyện, anh chắc chắn sẽ không đồng ý.

Với cả anh với Tiểu vương tử căn bản không có gì để nói cả.

Nhưng Hàn Nhã Thanh lại dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Đồng ý với cô ấy.”

Nói thật, Hàn Nhã Thanh rất muốn gặp mặt Tiểu vương tử này, muốn làm rõ giữa Tiểu vương tử và Đường Lăng rốt cuộc có chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK