CHƯƠNG 1236: SÂN NHÀ CỦA ĐƯỜNG MINH HẠO, QUÁ ĐẶC SẮC (1)
Bà cụ Dương đúng là đang mở to mắt ra nói linh tinh, kết quả này thực sự không thể thật hơn được nữa, bà ta lại nói là giả! !
Nếu đã nói là giả vì thì hãy chứng minh để bà cụ Dương không còn gì để nói! !
“ Định chứng minh như thế nào?” Nghe Đường Minh Hạo nói có thể chứng minh, bà ta vô thức hỏi một câu, sau khi dứt lời, cảm thấy hơi hối hận, lúc nãy không nên thuận theo lời đứa trẻ này mà hỏi như vậy, ít nhiều sẽ khiến mọi người cảm thấy rằng bà ta chột dạ rồi.
Các phóng viên có mặt tại đó nghe nói Đường Minh Hạo muốn chứng minh tính xác thực của tư liệu thì càng phấn khởi, tuy rằng đây là một đứa trẻ nhưng hôm nay đã mang đến cho họ rất nhiều bất ngờ, không biết tiếp theo nó sẽ mang đến cho họ những gì nữa?!
Thành thật mà nói bản kết quả kiểm tra sức khỏe vừa rồi mà Đường Minh Hạo cho họ xem, bọn họ đều nghi ngờ có thể không phải là của ông cụ Dương, bởi vì các chỉ số sức khỏe đều quá tốt, không giống tình trạng của người đã có tuổi, mà giống như một người trung niên khỏe mạnh.
“Tại sao chúng ta không nhờ bác sĩ Trác ở bệnh viện nhà họ Trác đích thân tới giải thích một chút, dù gì kết quả khám nghiệm này là do bác sĩ Trác ký, bà Dương cảm thấy thế nào?” Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Dương, lúc bấy giờ nghe ra hoàn toàn là giọng thương lượng.
“Ha.” bà cụ Dương cười: “Cậu cho rằng bác sĩ Trác là người muốn mời tới là được sao, thật sự cho rằng Diêm Môn toàn năng sao?”
Rõ ràng bà cụ Dương không tin lời Đường Minh Hạo nói, bà ta tin rằng Trác Hiểu Lam sẽ không bán đứng bọn họ vào lúc này, cho dù Diệm Môn uy hiếp Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam cũng sẽ không đến, Trác Hiểu Lam sẽ không dễ dàng bị uy hiếp như vậy.
“Diệm Môn chúng tôi có thể không mời được, chi bằng tôi sẽ nhờ Dương Tầm Chiêu giúp đỡ. Dù sao chuyện này cũng là để chứng minh sự trong sạch của ông ấy.” Đường Minh Hạo không hề tức giận hay lo lắng, lúc này bộ dạng trông không gấp gáp vội vàng gì, vô cùng tự tin.
Ngay khi Đường Minh Hạo nói ra lời này, sắc mặt của bà cụ Dương rõ ràng đã thay đổi, bà ta biết rõ mối quan hệ giữa Dương Tầm Chiêu và Trác Hiểu Lam, nếu anh đi mời Trác Hiểu Lam thật, Trác Hiểu Lam đúng là có khả năng sẽ tới.
Những người khác không biết mối quan hệ riêng tư giữa Dương Tầm Chiêu và Trác Hiểu Lam, nhưng họ biết cậu hai Trác và cậu ba Dương là anh em chí cốt, cho nên nhà họ Trác nhất định sẽ giúp đỡ.
Bà cụ Dương thầm nghĩ nên giải quyết như thế nào, bà ta nghĩ rằng mình nên liên hệ với Trác Hiểu Lam trước, tới lúc đó nhờ Trác Hiểu Lam giúp đỡ.
Trác Hiểu Lam bình thường cũng rất nghe lời bà ta, đương nhiên bà ta vẫn có cách để đối phó với Trác Hiểu Lam tuy rằng Trác Hiểu Lam đã che giấu tâm tư của mình rất kĩ nhưng vẫn để bà ta biết, vì vậy có thể lấy chuyện đó ra để thuyết phục Trác Hiểu Lam tới lúc đó có thể giúp đỡ.
Nghĩ đến đây bà cụ Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này bà ta hy vọng Đường Minh Hạo thực sự mời được Trác Hiểu Lam, chỉ cần Trác Hiểu Lam chịu giúp, chính miệng nói rằng kết quả giám định của Đường Minh Hạo là giả, thì cục diện sẽ hoàn toàn đảo ngược, Đường Minh Hạo có nói gì cũng vô dụng.
Bà cụ Dương càng nghĩ càng hài lòng, càng nghĩ càng đắc chí, lúc này bà ta hận Trác Hiểu Lam không thể tới đây sớm một chút.
“Đương nhiên, cũng không cần phải mời Trác Hiểu Lam đến để chứng minh kết quả giám định này có phải là thật hay không.” Nhưng câu nói của Đường Minh Hạo đột nhiên thay đổi, lúc này đang đứng trước mặt bà cụ Dương, mặc dù bà ta che giấu khá tốt, trên mặt không hề lộ ra quá nhiều bất thường, nhưng nó đã tìm ra manh mối.
Nó phát hiện trong mắt bà cụ Dương không hoàn toàn che giấu được sự mong đợi và đắc chí kia, Đường Minh Hạo đoán rằng bà ta nhất định đã nghĩ ra cách đối phó, vì vậy lúc này chắc bà ta mong Trác Hiểu Lam đến.
Đường Minh Hạo không muốn mạo hiểm, trước đó nói rằng sẽ mời Trác Hiểu Lam đến cũng là buột miệng nói vậy thôi, cũng không quá xem là thật, cũng không gọi điện cho Dương Tầm Chiêu nhờ anh mời Trác Hiểu Lam tới chứ?
Hơn nữa, việc chứng minh kết quả thanh tra này là thật có nhiều cách, không cần thiết phải mời Trác Hiểu Lam.
“Không phải cháu vừa nói muốn mời Trác Hiểu Lam tới sao? Tại sao lại không mời nữa? Kết quả kiểm tra này là Trác Hiểu Lam đưa ra, Trác Hiểu Lam là người biết rõ nhất, cháu bảo Trác Hiểu Lam tới đây nói xem nó là thật hay giả? ” Trong lòng bà cụ Dương có cách đối phó Trác Hiểu Lam, đương nhiên hi vọng Trác Hiểu Lam sẽ tới.
Lúc này, bà cụ Dương cố tình tỏ ra đường đường chính chính, trông vô cùng đáng tin như thể những lời Đường Minh Hạo nói là giả dối, thằng nhóc thật sự đã vu oan bà ta.
“Cháu cũng không cần phải nhờ Dương Tầm Chiêu mời đâu, bây giờ tôi có thể mời Trác Hiểu Lam tới để cô ấy đích thân nói cho mọi người biết kết quả.” Lúc này, lại là bà cụ Dương kiên quyết mời bác sĩ tới.
Bà cụ Dương chính là như vậy, cho dù là làm việc gì cũng quen với việc tính toán, lúc này bởi vì đã biết được bí mật của Trác Hiểu Lam và có cách đối phó với cô ta, nên bà ta không lo lắng chút nào.
“Tôi vừa nghĩ ra một vấn đề, bản kết quả kiểm tra này là của ông cụ Dương vào một tháng trước, bây giờ đã một tháng trôi qua, nói không chừng tình trạng sức khỏe có thể đã khác. Vì vậy, tôi nghĩ chi bằng bây giờ tiến hành kiểm tra công khai cho ông ấy một lần nữa, như vậy mới càng có sức thuyết phục hơn.” Đường Minh Hạo thấy bà cụ Dương nóng lòng muốn mời Trác Hiểu Lam tới, nó sẽ không cho bà ta được như ý.
“Tôi không tin vào kết quả kiểm tra ở bệnh viện này.” Khi bà cụ Dương vừa nghe nói rằng sẽ kiểm tra ngay bây giờ, hơn nữa còn là kiểm tra công khai, trong lòng nặng trĩu, bà ta biết rất rõ tình trạng sức khỏe hiện nay của ông cụ Dương, thực sự hoàn toàn khỏe mạnh, cho dù có kiểm tra như thế nào cũng sẽ không thấy bất kì vấn đề gì.
“Bà Dương, không ngờ bà lại không tin tưởng bệnh viện này, tại sao vẫn đưa ông cụ Dương đến đây? Đây chẳng phải là trước sau mâu thuẫn sao?” Đường Minh Hạo đương nhiên hiểu được tâm tư của bà cụ Dương, bà ta sợ kiểm tra cho ông cụ Dương, nhưng lý do mà bà ta đưa ra đúng là qua loa.
Ông cụ Dương “ngất xỉu”, trong tình huống khẩn cấp như vậy bà ta đã đưa chồng mình đến bệnh viện này, vậy mà bây giờ lại nói rằng mình không tin tưởng nơi này?
Thật là nực cười! !
“Đương nhiên, nếu bà Dương không tin kết quả kiểm tra của bệnh viện này, chúng ta cũng có thể đổi bệnh viện khác, chỗ mà bà cảm thấy tin tưởng.” Đường Minh Hạo không đợi bà cụ Dương trả lời, lại một lần nữa thay đổi lời nói, vấn đề của bà ta thực ra không khó giải quyết.
“Tôi xin cậu hãy buông tha cho ông nhà tôi đi bây giờ ông ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, làm sao có thể chuyển viện được, các người muốn hại chết ông ấy sao?” Bà cụ Dương nghe Đường Minh Hạo nói vậy, đôi mắt lóe lên, sau đó ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt buồn bã.
Nhìn Đường Minh Hạo, giọng nói thậm chí còn như thể đang cầu xin.
Nếu chỉ nhìn bộ dạng bà cụ Dương lúc này thì người ta cảm thấy thật đáng thương.
“Bà Dương, cho dù ông cụ Dương thực sự chóng mặt thì cũng là “hôn mê” ở nhà họ Dương, sau đó các người đã gọi xe cấp cứu và đưa ông ấy vào bệnh viện. Nếu tôi đoán không lầm, khi tới cửa bệnh viện, bà vẫn còn trả lời phỏng vấn. Lúc đó ông cụ Dương được cáng và bị các phóng viên vây quanh, mà bà lại không chút lo lắng, bây giờ lại bắt đầu lo lắng.” Đường Minh Hạo thực sự cảm thấy rằng rất nhiều logic của bà Dương rất buồn cười, nếu bà ta muốn diễn vở kịch khổ sở, cũng nên nghĩ về những việc mà mình đã làm trước đây.
Cách làm trước sau không nhất quán này thực sự là một màn kịch.
“Lúc đó xe cấp cứu tới bệnh viện là để cấp cứu, thời gian cấp bách, bây giờ ông ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh, làm sao có thể tùy tiện di chuyển được.” Bà ta nghe Đường Minh Hạo nói, phổi như sắp nổ tung, đứa trẻ đáng chết này cố ý chọc tức mình phải không?
Không, thằng nhãi ranh đáng chết này đến đây là để làm loạn, hãm hại bà ta.
Chắc chắn, Hàn Nhã Thanh không dạy dỗ được đứa trẻ nào ngoan ngoãn cả, đứa nào cũng đáng ghét.
“Bà cụ Dương lúc nãy không tin tưởng bệnh viện này, ông Dương đã đến bệnh viện này được gần hai tiếng rồi mà vẫn hôn mê chưa tỉnh, nếu bà đã không tin vào bệnh viện này thì sao không chuyển viện?” Đường Minh Hạo không biết rằng lúc này bà cụ Dương đã ghét mình lắm rồi, đương nhiên dù có biết nó cũng sẽ không quan tâm.
Đối với những người không liên quan, tại sao phải quan tâm đến những gì họ nghĩ về mình? !
Đối với nó bây giờ ông bà Dương chính là những người không liên quan!