CHƯƠNG 1317: CÔ TA LÀ CỐ Ý (1)
Anh ta vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, người thân nhất của mình, vậy mà lại đối với mình như vậy!!
Trác Hiểu Lam tốc độ rất nhanh, cũng không lâu lắm đã trở lại, cô ta tiến phòng bệnh, nhìn thấy Đường Lăng sửng sốt một chút, lúc cô ta ra đi Đường Lăng rõ ràng đã đi rồi, sao bây giờ lại trở về?
Đường Lăng không phải nói muốn đi tra những chuyện kia sao? Không có khả năng rảnh rỗi như vậy lại tới phòng bệnh chứ?
Trác Hiểu Lam giờ phút này trong lòng thoảng qua hơi bất an, chẳng lẽ Đường Lăng bọn họ đã tra được cái gì?
Nhưng Đường Lăng coi như tra được cái gì, cũng hẳn là đi tìm Hàn Nhã Thanh, nới với Hàn Nhã Thanh, rất không có khả năng tìm đến Trác Thanh.
Đường Lăng nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn, thấy là Trác Hiểu Lam, cũng không nói gì.
Trác Hiểu Lam từ trước đến nay lãnh đạm, kiêu ngạo, tuy nói bọn họ đều cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ của Trác Hiểu Lam cùng bọn họ cũng không tốt lắm, bình thường cũng không nhiệt tình.
Bây giờ Đường Lăng lại càng không muốn chào hỏi Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam làm những chuyện kia quả thực là đổi mới tam quan của anh, đừng nói những chuyện kia Trác Hiểu Lam đều là nhằm vào Thanh Thanh nhà anh, coi như Trác Hiểu Lam là nhằm vào người khác làm, cũng đều là không cách nào tha thứ.
Chớ nói chi là Trác Hiểu Lam đối với Trác Thanh làm những chuyện kia, Trác Thanh là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, Trác Thanh lúc ấy thống khổ như vậy, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình, đến cả bạn gái cũng không có, Trác Hiểu Lam chẳng lẽ không hề áy này chút nào sao?
Đường Lăng nhìn Trác Hiểu Lam một mặt lạnh nhạt đi đến, trong lòng của anh không nhịn được cười lạnh, xem ra Trác Hiểu Lam thật đúng là không hề áy náy chút nào, chỉ là không biết chờ tất cả mọi chuyện đều thông suốt, Trác Hiểu Lam sẽ là phản ứng thế nào?
“Tình hình cô ta thế nào?” Trác Hiểu Lam cũng không để ý đến Đường Lăng, trước kia quan hệ của cô ta cùng Đường Lăng chẳng ra sao cả, bây giờ sau khi xảy ra những chuyện này, cô ta thật không muốn nhìn thấy Đường Lăng.
Lại nói Trác Thanh gọi điện thoại cho cô ta để cô ta trở về, nói là Viên ngữ sắp tỉnh.
Trác Hiểu Lam đi tới trước giường bệnh Viên ngữ kiểm tra một chút, sau khi kiểm tra xong, lông mày của cô ta hơi nhẹ chau lại, một đôi mắt nhìn về phía Trác Thanh : “Trác Thanh, cậu ý là sao đây?”
Cô ta vừa mới cho Viên Ngữ kiểm tra qua, tình hình hoàn toàn giống lúc trước, căn bản cũng không tỉnh lại, Trác Thanh mặc dù kém cô ta về mặt trái tim nhưng lại vượt trội hơn cô ta ở nhiều điểm khác, cô ta không tin Trác Thanh sẽ xuất hiện sai lầm như vậy.
Vậy cũng chỉ có một loại khả năng, Trác Thanh đang gạt cô ta, lừa cô ta trở về?
Trác Thanh tại sao muốn lừa cô ta trở về?
Nếu như Đường Lăng bây giờ đang ở đây, chắc hẳn là ý của Đường Lăng.
Trác Hiểu Lam là người thông minh, tự nhiên rất nhanh đã muốn biết rõ là chuyện gì xảy ra, đã suy nghĩ minh bạch, Trác Hiểu Lam đương nhiên sẽ không ở chỗ này thêm, cô ta nhanh chóng xoay người, muốn đi ra phía ngoài.
“Hiểu Lam, đừng có đi gấp, có chút chuyện……” Đường Lăng đã lừa cô ta đến, tất nhiên sẽ không để cô ta đi như thế, chuyện kế tiếp cô ta nhất định phải ở đây.
“Đường Lăng, cậu có ý gì? Cậu dựa vào cái gì ngăn tôi?” Trác Hiểu Lam vốn là đã tức giận, giờ phút này nhìn thấy Đường Lăng cản mình, sắc mặt của cô ta cũng thay đổi, đương nhiên cô ta giờ phút này không chỉ là bởi vì tức giận, mà là lo lắng Đường Lăng đã tra được chuyện gì?
“Tầm Chiêu lập tức sẽ tới đây, Tầm Chiêu nói anh ấy tra được một ít chuyện, có liên quan tới cô, tôi cảm thấy cô cần phải nghe một chút.” Đường Lăng giờ phút này lại nói uyển chuyển, vẫn là để lại thể diện.
Trác Hiểu Lam lúc nghe thấy Dương Tầm Chiêu đôi mắt nhanh chóng lóe lên một cái, mà lúc nghe Đường Lăng nói Dương Tầm Chiêu đã tra được một ít chuyện, trong lòng cô ta trầm xuống dữ dội, trong lúc nhất thời sắc mặt rõ ràng thay đổi, không còn vẻ cao lãnh ngày thường.
Dương Tầm Chiêu tra được? Anh ta đã tra được?
Làm sao có thể?
Cô ta rõ ràng làm bí ẩn như vậy, Dương Tầm Chiêu không có thể nhanh như vậy đã tra được.
Không thể nào.
Trong lòng Trác Hiểu Lam không ngừng an ủi chính mình, nhưng nắm thật chặt tay vẫn khống chế không nổi run rẩy rẩy.
Đường Lăng nhìn thấy phản ứng của Trác Hiểu Lam như vậy, dấu vết bất định cuối cùng trong lòng đã hoàn toàn biến mất, xem ra Trác Hiểu Lam đã làm những việc này 100% rồi.
“Chị, chị đã làm gì?” Trác Thanh là người thông minh, tự nhiên đã nhìn ra.
Nhưng Trác Thanh làm thế nào cũng không nghĩ tới đây tất cả đều là Trác Hiểu Lam thiết kế, Trác Thanh bị Trác Hiểu Lam lợi dụng.
“Tôi làm cái gì? Em nghĩ chị làm gì?” Trác Hiểu Lam nhìn về phía Trác Thanh, một đôi mắt bên trong rõ ràng nhiều phẫn nộ, làm gì, Trác Thanh cũng dám chỉ trích cô ta?
“Chị, chị làm gì kích động như vậy, chị nếu là không làm gì nói rõ ràng là được rồi.” Trác Thanh thấy được cô ta một mặt dáng vẻ phẫn nộ thì kinh ngạc, anh ta chỉ hỏi một chút, chị làm gì kích động như vậy.
“Cậu giúp người ngoài gạt tôi, bây giờ tin vào một ngừơi ngoài đến chỉ trích tôi, cậu thật đúng là em trai tốt của tôi.” Giờ phút này Trác Hiểu Lam chỉ cảm thấy ngực thắt lại tức giận không ít, đương nhiên cô ta không phải chỉ bởi vì Trác Thanh không tín nhiệm mà tức giận, cô ta chủ yếu là bởi vì Dương Tầm Chiêu.
“Chị, ngươi đừng nóng giận, anh cả cũng không phải người khác, anh cả chính là nói chuyện có thể liên quan đến chị thôi, chúng ta cũng là lo lắng chị bị người ta lợi dụng, em cũng là vì tốt cho chị.” Trác Thanh đến bây giờ còn là nghĩ đến chị của mình chắc chắn bị ngừơi ta lợi dụng.
Trác Hiểu Lam nghe được lời này của Trác Thanh, tâm trạng dịu đi một chút, nghe ý này của Trác Thanh, Đường Lăng bọn họ hẳn không tra được quá nhiều chuyện, chí ít bọn họ họ là còn không tra được chuyện là cô ta làm, nếu là như vậy, cô ta cũng không thể giặc chưa đến đã chạy được.
“Cậu có chuyện gì không thể trực tiếp nói với tôi, tại sao muốn gạt tôi, còn giúp ngừơi ngoài gạt tôi.” Trác Hiểu Lam để mình tỉnh táo lại, nhưng trong lòng vẫn là có bất bình, hơi tức giận vẫn phải xả ra.
Hơn nữa, cô ta cũng là cố ý phô trương thanh thế, cố ý để diễn tả sự bất mãn của mình, chứng minh sự trong sạch của mình.
“Chị, anh cả cũng không phải người ngoài, em cũng không phải cố ý lừa chị, em khẳng định là tin tưởng chị.” Trác Thanh nghĩ đến mình vừa nãy dù sao cũng nói chuyện bịa với Trác Hiểu Lam, cũng hơi băn khoăn.
“Trác Thanh, chị là chị ruột của em.” Trác Hiểu Lam thật là không quen nhìn Trác Thanh nghe lời Đường Lăng răm rắp như thế, Đường Lăng và cậu ta quan hệ cho dù tốt, cũng không phải ngừơi thân, cô ta mới là chị ruột của cậu ta.
“Phải, phải, chị đương nhiên là chị ruột của em.” Trác Thanh bởi vì vừa mới lừa gạt Trác Hiểu Lam nên hơi áy náy, cho nên giờ phút này cậu ta là cật lực thuận theo Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam nói cái gì chính là cái đó, anh ta đương nhiên sẽ không tranh với Trác Hiểu Lam.
“Trác Thanh, em phải biết, chị là người thân của em, chị làm chuyện gì đều là thực tình vì muốn tốt cho em.” Trác Hiểu Lam nhìn thấy Trác Thanh giờ phút này thái độ vẫn hài lòng, chỉ là, cô ta nhìn thấy Đường Lăng đứng một bên tim vô cùng không thoải mái, Trác Hiểu Lam lời này đã rõ ràng muốn châm ngòi ly gián.
Đường Lăng nghe được lời này của Trác Hiểu Lam lông mày hơi nhướn, Trác Hiểu Lam thật đúng là lợi hại, cô ta làm chuyện như vậy với Trác Thanh, nên giận đỏ mặt thở phì phò không nói ra lời, da mặt này cũng đủ dày.
Đường Lăng một mực không nói gì, anh ta thậm chí không nhìn Trác Hiểu Lam một chút, Trác Hiểu Lam bây giờ đối với việc Trác Thanh nói ra lời như vậy, không biết sau đó mặt có đau hay không?
“Em biết, em biết chị thương em nhất, chị đối với em tốt nhất.” Trác Thanh thuận theo lời của Trác Hiểu Lam nói gật đầu, mặc dù Trác Hiểu Lam vẫn luôn rất lãnh đạm, rất cao lãnh, bình thường đối với anh ta kỳ thật cũng không đặc biệt quan tâm, nhưng, bây giờ Trác Thanh hoàn thuận theo cô ta, dù sao cũng là chị ruột của anh ta.
Coi như bình thường đối với anh ta không phải đặc biệt quan tâm, ngẫu nhiên vẫn sẽ nhớ tới anh ta, quan tâm một chút.
Trác Hiểu Lam nhìn thấy thái độ Trác Thanh như vậy, cuối cùng cũng hết giận, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, chỉ là trong lòng vẫn còn hơi thấp thỏm, cô ta không biết Dương Tầm Chiêu cuối cùng tra được cái gì, cuối cùng tra được nhiều ít.
“Nói đi, vì chuyện gì gọi chị trở về?” Trác Hiểu Lam từ chỗ Trác Thanh tìm hiểu ra một chút tin tức trước, như vậy sau đó cô ta cũng dễ ứng phó.
Lần này Trác Thanh không trả lời, mà chuyển mắt nhìn về phía Đường Lăng, anh ta đến bây giờ vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra: “Đại ca, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Nếu là Trác Hiểu Lam hỏi anh ta, Đường Lăng lúc này căn bản không thèm để ý, nhưng Trác Thanh hỏi, Đường Lăng không thể không để nói tới.
“Tầm Chiêu gọi điện thoại tới cũng không nhiều lời, anh ta chỉ nói có liên quan đến Hiểu Lam, nói hi vọng Hiểu Lam ở đây.” Lời này của Đường Lăng cũng không có nói sai, Dương Tầm Chiêu hoàn toàn chính xác không nói thêm gì với anh ta, mặc dù anh ta biết chuyện mà Dương Tầm Chiêu muốn nói là chuyện gì, nhưng……
Haiii, hay là chờ Dương Tầm Chiêu tới rồi nói sau.
Trác Hiểu Lam nghe được lời của Đường Lăng, một đôi mắt nhanh chóng lóe mấy lần, là Dương Tầm Chiêu để cô ta đến?
Là Dương Tầm Chiêu hi vọng cô ta ở đây?
Nghe lời này của Đường Lăng bọn họ hẳn là cũng không có tra được chuyện gì đặc biệt, chẳng lẽ là Tầm Chiêu muốn gặp cô ta?